Phó Tích Niên thích trường mới. Sau khi nộp tiền nội trú nửa năm, mang theo tiền tiêu vặt, nạp đầy thẻ cơm, thằng bé vẫy tay với cha bước trong sân trường.
Lục Ngọc bỗng dưng kìm cảm xúc, nhào trong lòng Phó Cầm Duy, nước mắt thấm ướt n.g.ự.c .
Phó Cầm Duy ôm chặt bả vai Lục Ngọc: “Con sớm muộn sẽ lớn, nhưng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
…
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy máy bay tới Thâm Quyến.
Nơi khi đó vẫn chỉ là một làng chài nhỏ, xuống máy bay quanh còn to bằng một thị trấn. Những kẻ ôm mộng đổi đời, một cái đều khỏi vỡ mộng. Từ sân bay , xe lâu, xung quanh vẫn đều là đất hoang vu.
Lục Ngọc tới thẳng khu vực trung tâm, cuối cùng mới thấy chút bóng dáng của một thành phố.
Sau khi họ định chỗ ở , Lục Ngọc màng nghỉ ngơi ăn uống, mà tới ngay nơi tìm nhà.
Nơi môi giới bất động sản, thuê nhà thì dựa hỏi thăm. Lục Ngọc tìm một căn hộ trong dãy nhà tập thể , cô thấy ở bên đang giặt giũ.
Cô liền tìm dì hỏi: “Dì ơi, nhà ở đây cho thuê ạ?” Người dì thấy cô dùng khẩu âm đặc sệt từ nơi khác đến, : “Có chứ.”
Sau đó, dì dùng giọng địa phương gọi một tiếng. Một phụ nữ ăn mặc thời thượng tới, liếc Phó Cầm Duy vài lượt. Với nhan sắc, dáng và khí chất của Phó Cầm Duy, dù ở cũng nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Người phụ nữ cũng quên chuyện chính, : “Chỗ ba căn nhà, dẫn hai xem thử!” Cả khu nhà đều thuộc về cô , khai mở đặc khu kinh tế, nhà cửa liền nhanh chóng thuê hết. Chỗ cô là nhà mới xây, cho thuê cực kỳ nhanh.
Người phụ nữ dẫn Lục Ngọc xem nhà ngớt lời khen: “Hai vị con mắt tinh tường thật đấy, khắp mười dặm quanh đây, e rằng chẳng tìm căn nào tươm tất hơn chỗ !”
Chính vì là nhà mới xây, cho nên giá nhỉnh hơn mặt bằng chung một chút.
Cô chủ nhà giới thiệu nơi vốn hơn bốn mươi căn hộ, đại đa thuê, bây giờ chỉ còn ba căn.
Một căn là ở tầng cùng, mùa hè nóng như đổ lửa.
Còn một căn ở tầng một, ám mùi nhà vệ sinh khá nồng.
Lục Ngọc ưng căn ở tầng giữa, cũng là căn giá cao nhất: hai mươi ba tệ một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-455.html.]
Ở đây, tiền thuê tính theo nửa năm một kỳ.
Trước khi đến, Lục Ngọc chuẩn sẵn một ít tiền mặt, lập tức chốt ngay căn nhà và ký hợp đồng.
Căn hộ ở đây giống kiểu nhà trọ phổ biến về , cửa là giường ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh là hai góc nhỏ chật hẹp, riêng biệt.
Có lẽ là để thuận tiện cho việc cho thuê, cũng trang trí gì nhiều, thoạt thì sáng sủa, rộng rãi, thế nhưng thực tế chỉ kê vỏn vẹn một chiếc tủ, một cái giường đơn sơ.
như lời cô chủ nhà , nơi xem là điều kiện khá giả ở vùng .
đối với Lục Ngọc và Phó Cầm Duy mà , quả thực vô cùng đơn sơ, thậm chí phần tồi tàn, bất luận là ở thành phố ở thôn, nhà của họ đều tiện nghi, rộng rãi.
Căn trong thôn là biệt thự phong cách Trung Hoa, căn trong huyện là căn nhà kiểu Tây vườn tược. Chen chúc trong một căn hộ tập thể như thế vẫn là đầu tiên trong đời.
Ký hợp đồng xong, chủ nhà dặn tiền điện nước họ tự chi trả, còn đưa cả phiếu thu tiền điện, tiền nước, thể tạm ứng một khoản tiền nhất định.
Đợi khi chủ nhà rời , Lục Ngọc mới thả lỏng, mặc dù ngôi nhà nữa, thì đây cũng sẽ là tổ ấm của hai .
Đột nhiên, Lục Ngọc khẽ thét lên một tiếng nhỏ: “Ối giời!” Sau đó nép lòng Phó Cầm Duy.
Phó Cầm Duy theo bản năng ôm lấy cô, theo hướng cô thét, đất một con sâu róm đen sì, to bằng ngón tay cái.
Phó Cầm Duy nhanh chóng tiến tới đập c.h.ế.t nó.
Lục Ngọc vẫn còn kinh hãi, hồn vía lên mây, mà nơi cũng sâu bọ.
Phó Cầm Duy : “Thôi , chi bằng mua t.h.u.ố.c diệt sâu, xịt khắp trong ngoài một lượt, đóng chặt cửa sổ, ủ mấy ngày. Chúng cứ ngoài ở nhà nghỉ , đợi hết mùi t.h.u.ố.c chúng hãy dọn tới!”
Lục Ngọc : “Xem chỉ thể thôi.” Chỉ cần thấy một con sâu, liền muôn vàn sâu bọ đang ẩn trong các ngóc ngách. Lục Ngọc chỉ nghĩ thoáng qua rùng sởn gai ốc.
Hai ngoài tìm nhà nghỉ. Đi ngang qua quán ăn nhỏ, hai gọi hai bát miến xào. Chắc hẳn vì bay một chặng đường dài nên ai cũng bụng đói cồn cào, ăn ngon lành, chẳng chút kén chọn.
Cán bộ nhà nghỉ yêu cầu xuất trình giấy kết hôn, sổ hộ khẩu và chứng minh thư cá nhân đầy đủ thì mới phép thuê phòng.
---