Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 400

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:40:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Ngọc : “Chuyện học hành của bọn trẻ là quan trọng nhất, chị vẫn nên tính toán tìm cách lo cho chúng học!”

 

Chị hai thở dài: “Bên nhà chồng chịu đưa tiền, cũng chẳng cho vợ chồng chị riêng ăn ở riêng nữa.” Nhà chồng là để bà con trong làng dị nghị, về họ.

 

Để đứa con trai tật nguyền ở riêng thì còn thể thống gì nữa chứ.

 

Thế là cứ dây dưa mãi như .

 

Lục Ngọc hỏi: “Em nhớ rể nghề thủ công mà chị?”

 

Chị hai Lục đáp: “Ngày thì còn đỡ, chứ bây giờ quần áo ở các tiệm may đo, cửa hàng thời trang cứ thế mà bày bán tràn lan, thành công việc của nhà chị cũng chẳng còn nữa.”

 

Tóm thì cũng chỉ là cuộc sống quá đỗi khó khăn.

 

Lục Ngọc hỏi: “Chị hai, chị định tính toán gì khác ?”

 

Chị hai Lục : “Chị chị cả công cho em thì việc lắm, nhưng chị thì khác. Chị còn vướng bận con cái, còn lo cho chồng nữa chứ!”

 

Biết là bây giờ Lục Ngọc điều kiện giúp chị, nhưng chị cũng khó lòng mà dứt áo .

 

Lục Ngọc : “Vậy chị cứ thế mà trông chờ khác nuôi nấng ? Ngày ngày sắc mặt mà sống thì khó nhọc bao nhiêu. Chi bằng chị tự lăn lộn kiếm ăn, một cái gì đó !”

 

Mẹ Lục cũng góp lời: “ đó con, sẽ rút tiền cho con. Nhiều thì , nhưng hai ba trăm bạc thì vẫn lo !”

 

Chị hai trầm ngâm một lúc, mới khẽ: “Con quả thật cũng một ý định nho nhỏ.”

 

Trước đây chị dám bộc bạch, sợ chồng quở trách, cũng sợ trong nhà xong chê bai, cợt chị .

 

Chị hai Lục : “Ngày khi cắt tóc, là thợ nam cắt cho phụ nữ, mấy chị em trong làng đều cảm thấy e ngại. Chị nghĩ, nếu thợ cắt tóc nữ thì sẽ tiện hơn nhiều. Chị học cái nghề !”

 

Lục Ngọc liền phân tích: “ mà trong làng thì mới vài ba khách hàng chịu bỏ tiền cắt tóc chứ mấy! Hay là chị chịu khó lên huyện mà mở tiệm xem ?”

 

Chị hai Lục thở dài: “Ở huyện thì tốn kém đủ thứ, chị mà xoay sở nổi!”

 

Lục Ngọc quả quyết : “Người đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng. Chuyển lên huyện sống chắc chắn hơn ở trong thôn nhiều!”

 

Chị thể việc là ủi, hoặc nhận đặt may quần áo các kiểu cho rể ở huyện. Còn chị hai thì học cắt tóc. Hai vợ chồng đều nghề, thế nào cũng sống .

 

Chị hai Lục , thở dài : “Đâu dễ dàng như lời em chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-400.html.]

Lục Ngọc chị, dịu giọng : “Nếu chị chịu tới huyện, em chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp chị một tay!”

 

Những năm qua, cuộc sống của chị hai Lục chẳng mấy khi như ý, khiến chị cũng dần trở nên ủ dột, dáng vẻ mệt mỏi, hao gầy vì những lo toan cơm áo gạo tiền. Gặp bất cứ chuyện gì cũng lập tức từ chối .

 

Tình cảnh của chị khiến trong nhà đều xót lòng. Thuở hàn vi, chị hai Lục ít mang những món đồ gom góp về giúp đỡ cả nhà, mực thương yêu các em. Giờ đây chị khó khăn, ai nấy đều giang tay giúp sức.

 

Chị cả cũng phụ họa: “ đó em. Em lên huyện, chị em gì cũng còn nương tựa, chăm sóc lẫn .”

 

Ba chị em đang rôm rả chuyện thì Lục lục rương lục tủ tìm tiền, cuối cùng tìm ba trăm tệ. Bà rằng, dúi hết tay chị hai Lục.

 

Mẹ Lục ba con, chị cả và Lục Ngọc đều yên bề gia thất, chỉ con thứ hai vẫn còn lận đận.

 

Chị hai Lục cầm tiền, ngập ngừng : “Thôi, để . Nhiều chuyện đơn giản như nghĩ !”

 

Lục Ngọc động viên: “Em sẽ giúp chị tìm chỗ học nghề. Chị cứ chăm chỉ học cho thật giỏi, gần các xưởng may mà mở tiệm. Một thu năm hào tiền cắt tóc cũng đủ cho chị sống dư dả .”

 

Trong thôn bao nhiêu , mà nhiều cho dù cắt tóc cũng tiếc tiền, chẳng mấy khi chịu chi.

 

Ở huyện thì khác hẳn, chịu bỏ tiền sắm sửa, hơn nhiều.

 

Hơn nữa thợ cắt tóc nữ hiếm, chị mở một cái mốt lớn cũng nên.

 

Những lời Lục Ngọc như gãi đúng chỗ ngứa của chị hai Lục. Chị vẫn luôn ấp ủ ý định , chỉ là thực sự hạ quyết tâm.

 

Giờ đây, cả Lục Ngọc và chị cả khuyên nhủ, cuối cùng chị cũng lấy hết dũng khí : “Được , chị sẽ về bàn bạc với chồng chị một tiếng .” Đây quả thực là chuyện nhỏ, nhưng lòng chị thuyết phục, chỉ mong sớm lên huyện.

 

Lục Ngọc thêm: “Nếu chị thì cố gắng nhanh chóng sắp xếp. Vừa em cũng đang thủ tục nhập học cho con chị cả, nếu chị cũng lên, thể cùng lúc tiện thể.”

 

Chị hai Lục cảm động đến nghẹn lời: “Vậy thì phiền em quá sức !”

 

Lục Ngọc : “Người một nhà với cả, chị em đừng mấy lời khách sáo gì!”

 

Chị hai Lục mắt rưng rưng Lục Ngọc, lòng cảm động khôn xiết.

 

Cuộc sống ở nhà chồng của chị hề suôn sẻ. Sau con cái còn bao nhiêu khoản lo, chắc chắn sẽ càng thêm gian nan.

 

Nếu bây giờ chị chịu , đó cũng là để giữ thể diện cho cả nhà.

 

Cho dù học nghề gì, chỉ cần tới tiệm của Lục Ngọc phụ giúp, cũng còn hơn gấp vạn cảnh sống lay lắt như bây giờ. Ít còn tự kiếm tiền, tự chi tiêu.

 

Chị hai Lục cứ thế ở hàn huyên tâm sự. Ba chị em lâu gặp , nay đoàn tụ, tình cảm càng thêm gắn bó, thắm thiết.

Loading...