Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 370

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:40:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lục Ngọc nghĩ đến món trứng vịt muối ngon lành, liền lục tìm tất cả vò sành, hũ đất trong nhà đem cọ rửa sạch sẽ.

 

Chị cả Lục bồng Tiểu Tích Niên . Thằng bé bò, bi bô gọi Lục Ngọc, trông đáng yêu vô cùng.

 

Dì Hồng vui vẻ ôm chiếc đùi heo to từ nhà Lục Ngọc , nhiều trong xóm đều trông thấy.

 

Dân làng vốn dĩ ít khi ăn thịt, chút nào đều khư khư giữ chặt để dành, ngờ Lục Ngọc nỡ lòng đem đổi chác. Nếu , lẽ họ cũng tìm đến đổi .

 

Sáng hôm , dì Hồng đẩy một chiếc xe cút kít, bên phủ kín chiếu cói. Khi bà vén chiếu lên, bên trong là những quả trứng vịt loại to.

 

Quả đúng như lời bà , là trứng vịt chọn lựa kỹ càng, quả nào quả nấy sắp to bằng trứng ngỗng.

 

Một quả trứng lớn bằng hai quả thường.

 

Lục Ngọc thấy trứng thì mừng mặt, cẩn thận lấy từng quả trứng vịt xuống.

 

Cô dùng nước sạch rửa trôi những vết bẩn bám bên ngoài, đó nhẹ nhàng chà xát vỏ trứng cho bớt sần sùi. Trứng khi chà mỏng sẽ đem ướp muối, ngâm một thời gian dài luộc chín, lúc mới thành món trứng vịt muối trứ danh.

 

Nghe dì Hồng kể, vịt ở trại thường lùa khe suối, tha hồ ăn cá tép, nên trứng thơm ngon.

 

Trước đó, Lục Ngọc chỉ chuẩn năm cái vò nhỏ. Nào ngờ dì Hồng khéo chọn đến , đem về những quả trứng loại to.

 

Đựng đầy năm cái vò vẫn còn thừa một nửa trứng. Lục Ngọc đành sang nhà chồng mượn thêm vò.

 

Gia đình nào ở quê cũng sẵn mấy cái vò, hũ sành trong nhà.

 

Thông thường, con dâu ở riêng mà còn chạy về nhà chồng mượn đồ, chắc chắn sẽ khiến chồng vui, thậm chí còn ngoài dèm pha.

 

bà Tiêu Thái Liên thì khác. Lục Ngọc và Phó Cầm Duy càng ăn phát đạt, thường xuyên về thăm nom, giúp đỡ nên ngược mối quan hệ giữa chồng nàng dâu càng thêm gắn bó.

 

Vừa Lục Ngọc món trứng vịt muối, bà Tiêu Thái Liên lập tức dẫn ba cô con dâu tới, thì cọ vò, thì rửa trứng vịt.

 

Ba cô con dâu thấy trứng vịt thì mắt sáng rỡ lên, đầy vẻ thích thú.

 

Lục Ngọc cũng để họ công, biếu cho mỗi nhà hai mươi quả trứng vịt loại to.

 

Tối đó, nhà họ Phó luộc năm quả trứng vịt, cắt nhỏ trộn cùng tương dầu ăn ngon lành.

 

Thấy ăn uống ngon lành, bà Tiêu Thái Liên : “Lục Ngọc nhà cái gì cũng , chỉ tội khách sáo quá!”

 

Khi về, bà còn đặc biệt đưa cho Lục Ngọc năm tệ, bảo thể cứ để con dâu thiệt thòi mãi .

 

Cứ qua tình như , mối quan hệ giữa họ còn gắn bó hơn cả lúc sống chung một nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-370.html.]

 

Thoáng chốc, hai năm trôi qua.

 

Xưởng của Phó Cầm Duy nề nếp, sản phẩm cổ vịt treo gió nổi tiếng khắp trong nam ngoài bắc. Hương vị của nó quả thực ngon, dùng mồi nhắm món ăn vặt đều chẳng chê .

 

Xưởng mở rộng quy mô đến ba , nay tới hai trăm công nhân. Với một xưởng tư nhân mà đạt quy mô như thế quả là hề nhỏ chút nào.

 

Từ khi Phó Cầm Duy bận rộn hơn, Lục Ngọc cũng ít khi ngoài. Đợt , khi huyện tổ chức đại hội tuyên dương, trưởng thôn còn đích cử Lục Ngọc dự.

 

Lục Ngọc khéo léo từ chối. Phó Cầm Duy thường xuyên họp hành ở bên ngoài, nếu cô cũng , để thằng con trai non hai tuổi rưỡi ở nhà một , cô thực sự đành lòng.

 

Thế nên, cô nhường suất cho khác.

 

Giờ đây, Tiểu Tích Niên sắp lên ba, chạy nhảy thoăn thoắt, vẫn là đứa bé đáng yêu, bảnh bao như ngày nào.

 

Chẳng giống ai, chỉ cần thấy bóng Lục Ngọc là thằng bé liền nũng nịu, từ xa chạy ào tới, vùi đầu lòng .

 

Phần lớn trẻ con trong thôn đều chân lấm tay bùn, lấm lem như cuộn trong bùn đất.

 

Tiểu Tích Niên thích sạch sẽ, ngày nào cũng đồ mới. Hơn nữa, các trai ở nhà bà nội cũng hết mực cưng chiều, khiến thằng bé trông mềm mại, tinh nghịch, lăn xả khắp chốn.

 

Lại một nữa, Tiểu Tích Niên chạy ào tới.

 

Lục Ngọc ôm con lòng, hỏi: “Sao con chạy mồ hôi nhễ nhại thế ?”

 

Tiểu Tích Niên bi bô đáp: “Con chạy bắt gà con cùng các ạ.”

 

Lục Ngọc khẽ mắng yêu: “Thằng bé …” Gà vốn dĩ nhanh nhẹn như thế, mà bắt cơ chứ.

 

Quả nhiên là chẳng bắt con gà nào, ngược quần áo lấm lem hết cả.

 

Dường như cảm nhận vui, Tiểu Tích Niên liền sức chui lòng cô, cơ thể mũm mĩm dụi dụi: “Mẹ ơi, con nữa .” Thằng bé là để trốn tránh lời răn dạy của Lục Ngọc.

 

Chiêu vẫn còn hữu dụng.

 

Tiểu Tích Niên thấy Lục Ngọc mắng , liền hớn hở mặt, bắt đầu nịnh nọt: “Mẹ, xinh quá, con thương nhất!”

 

Lục Ngọc : “Lời đường mật thế , học ở đấy? Ba con bao giờ như .”

 

Tiểu Tích Niên líu lo: “Con gái ai cũng thích lời , cũng là con gái mà.”

 

Lục Ngọc ôm con trai sang một bên: “Đừng ở đây mà nịnh bợ, mau quần áo tự giặt thôi.”

 

---

Loading...