Nghe trêu chọc, Lục Ngọc cạnh cũng ngượng chín mặt, vành tai đỏ bừng. Mọi khúc khích, trêu thêm một lúc nữa.
Cho đến khi thấy đội trưởng gọi đồng việc, họ mới vác cuốc .
Bà Tiêu Thái Liên và Lục Ngọc cùng bước về nhà. Bà nội còn ngó đứa cháu đích tôn của . Bà bây giờ cưng thằng Tích Niên lắm, một ngày gặp là cứ thấy bứt rứt trong .
Lục Ngọc khẽ : “Hôm nay chúng con hầm gân bò, con mang sang biếu một ít!” Mấy hôm nay cô ngoài, cũng là nhờ chồng một tay chăm sóc thằng bé.
Thằng Tích Niên còn nhỏ quá, chăm nó chẳng dễ dàng gì, cứ nửa đêm đòi b.ú mấy bận, chẳng đêm nào ngủ yên giấc.
Chút gân bò đây Lục Ngọc cũng chẳng nỡ mang dùng, nhưng để cảm ơn lòng của chồng Tiêu Thái Liên, cô mới lấy đãi bà.
Những sành ăn trong huyện cũng ít, gân bò như thế may mắn lắm mới , mà cũng đặt hàng từ sớm.
Khi Lục Ngọc khỏi nhà, cô dùng rượu trắng ướp gân bò sẵn. Định lát nữa về sẽ lấy củi nấu một nồi, như thế mới giữ trọn vẹn hương vị thơm lừng.
Bà Tiêu Thái Liên : “Mấy ngày nay bà ăn đồ ngon , các con chút gì ngon thì cứ giữ mà tẩm bổ cho !” Trước đây bà còn buồn trong lòng khi thằng tư nhà bà ở riêng, nhưng giờ xem , riêng như thế .
Dù cũng ở chung một làng, rảnh rỗi thì bà qua thăm nom, Lục Ngọc gì ngon cũng nhớ đến bà. Bây giờ riêng , bà chỉ thấy con dâu Lục Ngọc chỗ nào cũng cả.
Lục Ngọc : “Món con đặc biệt nấu để mời đấy, nếm thử xem, đảm bảo là ngon đáo để!”
Bà Tiêu Thái Liên hiền: “Thôi con! Mẹ đây chẳng tài nấu nướng của con !”
Dù ăn, nhưng giờ phút bà Tiêu Thái Liên thấy thèm rỏ dãi .
Trước đây bà vốn là tằn tiện lắm, mà bây giờ cứ dăm bữa nửa tháng mua cân thịt về. Chẳng qua là họ nấu hương vị thơm ngon như Lục Ngọc thôi.
Lục Ngọc về đến gian bếp, bắt tay sạch gân chân bò.
Cô bận rộn trong bếp, còn bà Tiêu Thái Liên thì buồng bế thằng Tích Niên .
Thấy Phó Cầm Duy cũng ở đó, mà Lục Ngọc trong phòng, bà thừa dịp hỏi ngay: “Này con thật với , rốt cuộc thì con kiếm tiền đấy?”
Phó Cầm Duy : “Cũng đành !” Bây giờ xưởng còn sinh lời, nhận mức lương thấp nhất, thậm chí còn bằng mức lương công nhân. Cộng thêm đây mua dây chuyền cho Lục Ngọc nợ mấy tháng lương.
Suy cho cùng, bà Tiêu Thái Liên cũng là của Phó Cầm Duy, thấy năng ấp úng, trong lòng lập tức hiểu : “Đã bảo con đừng bỏ việc cơ quan, con cứ cãi lời!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-355.html.]
Tuy Phó Cầm Duy bỏ việc cũ, cũng gây tổn thất gì to tát, công việc để vị trí cho cả của nó, thôi thì cũng đến nỗi lãng phí.
lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thấy Phó Cầm Duy từ bỏ một công việc định như , mở cái xưởng gì đó, thì vẻ oai phong lẫm liệt.
thực tế, thực tình kiếm đồng nào , bà Tiêu Thái Liên vội vàng móc một trăm tệ từ trong túi, : “Số tiền con cầm , đàn ông con trai ngoài, gì chuyện trong túi tiền!”
Bây giờ Lục Ngọc oai phong lẫm liệt đến thế, con trai thể để vợ nuôi .
Phó Cầm Duy nổi, xong : “Giờ con gì còn thiếu tiền, cứ cầm về .”
Bà Tiêu Thái Liên : “Con , vẫn chịu khó lụng ! Vợ chồng cùng gánh vác, mới bình đẳng chứ.”
Một trăm tệ là tiền dằn túi riêng của bà Tiêu Thái Liên.
Tất cả trong nhà đều , tiền cũng là tất cả những gì bà thể gom góp . Bà bốn đứa con trai, cổ vịt kiếm tiền rõ ràng rành mạch, ai cũng má, thể giấu giếm , chứ thì em trong nhà sẽ mất lòng .
Người già trong thôn , sợ chỉ sợ đều. Không thể bởi vì thiên vị mà để các con đ.â.m xa lánh .
bà Tiêu Thái Liên cho tiền Phó Cầm Duy cũng cái lý của bà. Vợ chồng Phó Cầm Duy đóng góp cho gia đình nhiều hơn cả, Phó Cầm Duy từ bỏ công việc, nhường vị trí cho cả, hai vợ chồng còn tự bỏ tiền mua nhà để dọn ở riêng.
Chẳng những chiếm dụng chỗ ở của ai, mà còn thường xuyên nấu nướng những món ngon cho cả nhà.
Trong lòng bà Tiêu Thái Liên cũng sự cân nhắc riêng.
Phó Cầm Duy : “Mẹ ơi, con thật sự cần .” Người như cả đời chắt chiu từng đồng, một xu cũng dám tiêu, một trăm tệ dành dụm vất vả đến thế nào mới .
Bà Tiêu Thái Liên : “Con cứ cầm lấy , thì giận đấy!”
Phó Cầm Duy thực sự thể chối từ, chỉ đành nhận tạm tiền .
Bà Tiêu Thái Liên thấy cầm mới yên lòng, ôm cháu nội chơi một lát.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm trong nhà bếp bay khắp nhà. Bà Tiêu Thái Liên với Phó Cầm Duy: “Cái thằng bé đúng là phúc mà!”
Bây giờ Lục Ngọc trở thành trụ cột của thôn xã, vô đều hối hận năm đó Lục Ngọc tiềm năng đến thế, giờ hối cũng chẳng kịp nữa.
---