Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:36:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc Lục Ngọc mới nhớ , Phó Chi là ở thành phố tỉnh, bà một mối quan hệ trong tỉnh.

 

Chỉ cần bày bán , cô tin với hương vị của món cổ vịt hun gió chắc chắn thể kiếm tiền.

 

Lục Ngọc Phó Chi là một phụ nữ tài giỏi tư chất trời phú, tuy thể trạng chút yếu ớt, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều so với đây, đang dần dần phục hồi bình thường.

 

mất hai mươi năm cuộc đời, mỗi một phút đều tận dụng triệt để.

 

Không giống kiểu sống an phận ngày nào ngày đó như Lục. Bà cũng thử lập nghiệp.

 

bây giờ là năm 1981, nhúng tay việc kinh doanh khó khăn, cơ hội .

 

Hơn nữa trong tay bà đang một khoản kha khá.

 

Phó Cầm Duy chút nghi ngờ Phó Chi, : “Được, con hỏi thử xem .”

 

Phó Chi gật đầu.

 

Giữa lúc trò chuyện, từ xa vọng tiếng khúc khích của thằng bé Tích Niên.

 

Tiêu Thái Liên ở bên cạnh nựng nịu cháu trai ngoan của , khi thì bế bên tay trái, khi thì ẵm sang tay , thơm thằng nhóc tít mắt.

 

Tất cả đều tiếng thu hút, mặt Phó Chi ánh lên ý , cất tiếng: “Để bà bế thằng bé một lát!” Tiểu Tích Niên Phó Chi ôm lòng, gọn trong lòng bà, ngáp vặt một cái, nom vẻ buồn ngủ.

 

Tiêu Thái Liên thấy cũng chạnh lòng: “Hây, nãy bế lâu đến thế mà thằng bé chẳng buồn ngủ chút nào, đến chỗ chị trở nên ngoan ngoãn chứ?”

 

là tiểu bảo bối chơi lâu thì mệt, buồn ngủ .

 

Phó Chi : “Lúc nó chơi với chị cũng ngoan mà.”

 

Tiêu Thái Liên : “Cũng .”

 

Thấy đều đang con, Phó Cầm Duy kề bên Lục Ngọc, vòng tay qua eo cô, lén lúc , khẽ đặt một nụ hôn lên má cô.

 

Má Lục Ngọc lập tức đỏ bừng, giận dỗi trừng một cái. Giữa chốn đông thế , định gì chứ? Lỡ để khác trông thấy thì thật , cái tên đáng ghét , rõ ràng bề ngoài trông Phó Cầm Duy đắn là thế, mà tận trong xương tủy tinh quái đến .

 

Nói e chẳng ai tin, Lục Ngọc luôn chọc ghẹo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-336.html.]

Lục Ngọc trừng một cái, ánh mắt Phó Cầm Duy sâu thẳm, phảng phất ý định trêu ghẹo. Lục Ngọc thầm cảnh giác, chỉ cảm thấy sắp giở trò xa , đang lúc , thằng bé con khẽ ư ử một tiếng.

 

Lục Ngọc lập tức : “Để con trông Tích Niên!” Nói xong cô bồng đứa bé tới, lúc mới thoát khỏi vòng vây âu yếm của Phó Cầm Duy. Lục Ngọc khẽ đắc ý, nhướng mày .

 

Bây giờ con , thể chế ngự ông bố tinh quái .

 

Lục Ngọc mãn cữ, cô thoải mái tắm táp một trận, cảm thấy cả như bừng tỉnh, tinh thần sảng khoái hẳn.

 

Mặc bộ đồ mới , tâm trạng của cô vui, bế con trai bụ bẫm nhà hôn chùn chụt một cái, nhóc khúc khích.

 

Khoảng thời gian qua, Lục Ngọc từng bước chân khỏi nhà.

 

Bây giờ mãn cữ, cuối cùng cũng thể ngoài dạo .

 

Trong thôn đang rộn ràng việc, Lục Ngọc chỉ thấy một vùng xanh mướt trải dài, tất cả thôn dân đều đang bận rộn đồng ruộng, đây cô từng thấy thôn lạc hậu, giờ cũng thấy sức sống căng tràn.

 

Lục Ngọc thích thứ ở đây, việc cô cũng xắn tay áo giúp.

 

Các thím thấy Lục Ngọc lập tức : “Tiểu Ngọc cữ hả con?”

 

Lục Ngọc tươi đáp: “Vâng ạ.”

 

Mọi vội vã bàn tán: “Quả nhiên vẫn là Lục Ngọc đẻ, sinh quý tử kháu khỉnh y như chú bé trong tranh Tết, bản cô cũng nhuận sắc hơn nhiều.”

 

Lời là thật, đây Lục Ngọc xinh , khi sinh con xong càng thêm rạng rỡ.

 

Lần họ thấy Phó Cầm Duy, tuy nhà họ Phó rõ, nhưng cũng lộ phong thanh. Đặc biệt là chuyện nhà chị dâu giành công việc, họ bây giờ Phó Cầm Duy việc ở cung tiêu xã nữa, mà ngoài ăn riêng.

 

Nếu khác như , chắc chắn trong thôn sẽ lén buông lời giễu cợt lưng.

 

ở chỗ Phó Cầm Duy, chẳng ai dám hé răng nửa lời, họ đều Phó Cầm Duy là học, sinh viên đại học cơ mà, hẳn kế hoạch riêng của .

 

Không ít đều thấy dáng vẻ Phó Cầm Duy mặc bộ tây phục phẳng phiu, đeo cặp kính gọng đen, thế nào cũng giống thành phố.

 

Dung mạo khôi ngô, tuấn tú như , tuy kết hôn, nhưng cô gái, chị gái trong thôn thấy đôi lúc vẫn ngượng ngùng đỏ mặt.

 

Chỉ tiếc là phần.

 

---

Loading...