Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:31:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ Lục vội : “Thầy lang, xin ông giúp đỡ! Bao nhiêu tiền chúng cũng nguyện chi để chạy chữa!” Phó Chi giường lặng lẽ Lục.

 

Lão Dương đáp lời: “Không vấn đề tiền bạc, mà những vị t.h.u.ố.c chỉ ở tiệm t.h.u.ố.c Bắc lớn trong huyện mới .” Nói ông kê một đơn thuốc, bên là những vị t.h.u.ố.c quý hiếm.

 

Lão Dương dặn dò: “Thuốc là để trị nội thương , còn vết thương bên ngoài thì mỗi ngày đều ngâm tắm, đắp t.h.u.ố.c Bắc thật dày lên đầu gối, và còn châm cứu nữa!” Chỉ riêng những lời ông thấy rắc rối vô cùng.

 

Ngừng một lát, Lão Dương bổ sung: “Cho dù là , cũng đảm bảo thể cứu đôi chân của bà , chỉ là thử thôi, tốn nhiều tiền bạc.”

 

Lục Ngọc hỏi: “Tốn bao nhiêu ạ?”

 

Lão Dương : “Ít nhất cũng hai trăm tệ!”

 

Hai trăm tệ là một con nhỏ, nhiều gia đình tích cóp cả năm cũng dành dụm nổi tiền .

 

Mẹ Lục dứt khoát : “ chi! Ông kê t.h.u.ố.c ạ.”

 

Nghe , Lão Dương lập tức kê một thuốc: “Cái là để bồi bổ cơ thể . Nếu cơ thể điều dưỡng , dùng t.h.u.ố.c đắt mấy cũng vô dụng, chỉ thể tiến hành theo trình tự thôi!”

 

Những thang t.h.u.ố.c mà Lão Dương kê đó thì trong nhà ông sẵn.

 

Bốc t.h.u.ố.c ở đây , ông dặn ba ngày thể dùng những thang t.h.u.ố.c quý ở huyện !

 

Bệnh tình của Phó Chi đối với một thầy t.h.u.ố.c cũng là một khảo nghiệm lớn, trong đời ông từng tiếp nhận chữa trị cho bệnh nhân nào nghiêm trọng đến . Huống hồ màng tiền công, điều ở nông thôn mà khá hiếm .

 

Giờ đây, ông nóng lòng chữa khỏi cho .

 

Chị cả Lục sắc thuốc, Lục thì ở bên cạnh Phó Chi.

 

Lục Ngọc : “Nghe hôm qua dì ăn gì, bây giờ con nấu chút đồ dễ tiêu hóa cho dì ạ.”

 

Chị cả Lục gật đầu: “Nấu chút cải trắng . Cải trắng thanh đạm, dễ tiêu. Cơ thể suy nhược như thế thì vẫn ăn thịt cá .”

 

Lục Ngọc nấu một bát mì từ bột trắng, ăn trơn mềm ngon, ngon hơn nhiều so với lương thực thô và gạo lứt.

 

Lão Dương thứ đều , chỉ vợ của ông lắm lời.

 

Lão Dương về chuyện, bà vợ liền đồn thổi khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-314.html.]

 

Người nông thôn vốn chú ý tới Phó Chi, nay trị bệnh cho bà tốn hai trăm tệ mà Lục cũng đồng ý, ai nấy đều xôn xao.

 

Lời truyền tới nhà trưởng tộc họ Lục. Bà nội Lục xong liền nổi trận lôi đình, lập tức chạy đến.

 

lớn tiếng mắng nhiếc cổng nhà Lục Ngọc: “Khá lắm! Các đón một chẳng bà con thích gì về, bỏ mặc , thừa tiền vứt ?”

 

Lục Ngọc đang ở trong nhà, nhíu chặt mày, bước xem thử bà đến đây loạn gì.

 

Vừa bước chân ngoài thì đụng ngay bà nội Lục. Bà nội Lục thét lên: “Bảo con mày cút đây! Đồ đẻ con trai, giờ tí tiền liền vênh váo !”

 

Dừng một lát, bà tiếp tục mắng xối xả: “Mày tưởng tiền đó của mày chắc, là của con trai tao đấy!”

 

Bà nội Lục sớm hối hận lắm . Trước , bà từng gây gổ, ầm ĩ với nhà Lục Ngọc đến mức chẳng còn mặt . Bà cứ nghĩ bố Lục Ngọc cả đời sẽ mãi là kẻ nhu nhược, chẳng nên trò trống gì.

 

Ai ngờ, họ xoay chuyển tình thế, trở thành hộ đầu tiên trong thôn nuôi heo phát đạt.

 

Đến mức, trong thôn kiếm miếng thịt ăn cũng tìm đến với Lục.

 

Chuyện nuôi heo năm nay khấm khá, chẳng nhà họ bao nhiêu tiền của.

 

Bà nội Lục đang tiếc nuối mặt. Bình thường thì bà cũng chẳng gì, nhưng giờ tin Lục đón ngoài về nhà, lập tức bà đ.â.m khó chịu. Có tiền của như thế, nghĩ đến việc hiếu thảo với bà nội ?

 

Đã lâu lắm , bà nội Lục khỏi nhà.

 

Ai nấy đều tưởng bà đổi tính nết, nào ngờ thấy tiếng la ó, những hóng chuyện nhanh chóng kéo đến vây quanh.

 

Lục Ngọc lạnh lùng đáp: “Tiền của con, cho ai thì cho! Hơn nữa, chúng con riêng, chẳng còn nợ nần gì bà, đừng đây mà lải nhải nữa.”

 

Nhớ ngày xưa, khi Lục Ngọc còn khốn khó, cô đối đầu với bà nội Lục cũng chẳng hề nao núng, huống hồ là bây giờ.

 

Trải qua một năm luyện, miệng lưỡi cô giờ đây sắc như d.a.o cạo.

 

Bà nội Lục tức tối: “Cái thái độ chuyện với bề của mày đấy ? Tao bà nội mày chắc? Mày cán bộ mấy bữa liền quên cả gốc gác !”

 

Lục Ngọc đáp : “Tình hình thực hư nắm rõ hơn ai hết, bà cần bận tâm.”

 

---

Loading...