Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:31:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chẳng mấy chốc, một bàn tiệc thịnh soạn dọn xong, trẻ con chạy tới chạy lui trong sân, đám đàn ông cũng tụ tập trò chuyện rôm rả.

 

Anh hai Phó và ba Phó thật sự vui mừng cho cả.

 

Anh thể công việc như quả là hiếm khó tìm.

 

Mọi đang ăn cơm trong sân, bỗng thấy hàng xóm kế bên vọng sang: “Mọi nấu nướng gì mà thơm phức thế! Làm hàng xóm của nhà thì khổ thật, ngày nào cũng ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, thành ăn cơm nhà cứ nhạt nhẽo thế nào .”

 

Tiêu Thái Liên : “Vào ăn một chút , chỉ là món ăn gia đình thôi mà!”

 

Thím hàng xóm xua tay: “Thôi, nhà cũng nấu khoai tây hầm, mau chóng về đây, lát nữa khoai tây cháy đáy nồi mất.”

 

Lúc thím hàng xóm sắp còn quên buông một câu: “Dạo Lục Ngọc xinh hẳn nhỉ?”

 

Nghe hàng xóm , nhà họ Phó đều đưa mắt Lục Ngọc, thì cảm thấy, mới để ý, quả thực đúng là như !

 

Sắc mặt Lục Ngọc hồng hào, da dẻ trắng nõn nà, trở nên xinh rạng rỡ, toát lên vẻ ngọt ngào say đắm lòng .

 

Thím hàng xóm nhịn khen: “Phó Cầm Duy quả là phúc!

 

Người con trai trong thôn, mơ cũng chẳng dám nghĩ tới việc một cô con dâu hiền thục, xinh như Lục Ngọc.”

 

Đáng tiếc , Lục Ngọc đây sống lặng lẽ như , chẳng mấy ai để ý trong thôn, giờ đây dù tìm cũng muộn màng.

 

Bà Tiêu Thái Liên tủm tỉm : “Đương nhiên , con trai hưởng phúc mà!”

 

Đặc biệt là so với Lục Kiều, cô trang điểm lòe loẹt, phấn son đậm đà, cứ ngỡ là minh tinh điện ảnh các tấm áp phích quảng cáo.

 

Người bình thường mà chưng diện kiểu đó, thế nào cũng xì xào là đoan trang, phong tình.

 

May mắn , cha Lục Ngọc riêng với nhà tổ họ Lục .

 

Nếu , ngày nào cũng những như , nghĩ thôi cũng thấy chướng mắt.

 

Bác hàng xóm xong liền , cả nhà họ Phó cũng bắt đầu dùng bữa.

 

Món chính hôm nay là màn thầu, ăn cũng thấy ngon miệng, bẻ bên trong từng lớp từng lớp bột mềm mịn. Món Lục Ngọc cũng đấy, nhưng ngại mất công nên ít khi tay.

 

Chị dâu cả vì bữa ăn đặc biệt dày công chuẩn , cuối cùng cũng bưng từng món lên bàn.

 

Số dầu mỡ mà ngày thường chị dâu cả chắt chiu từng giọt, chẳng mấy khi dám dùng, hôm nay đều bỏ hết.

 

Món trứng chiên , dầu thấm ướt đẫm cả ngoài. Chỉ riêng phần dầu thừa trong đĩa thôi cũng đủ để xào thêm một đĩa rau đầy ắp.

 

Món ngon béo ngậy như , bà Tiêu Thái Liên luôn chia khẩu phần theo đầu , để tránh tình trạng ăn nhiều, phần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-292.html.]

Thế nhưng, khi bà Tiêu Thái Liên gắp miếng trứng chiên vàng ươm bát Lục Ngọc, cô chỉ cảm thấy nôn nao trong bụng, vội bịt miệng . Sắc mặt cô tái nhợt, chạy vội ngoài, liên tục nôn khan!

 

Biểu hiện bất thường của Lục Ngọc nhanh lọt mắt những trong nhà họ Phó. Chị dâu cả như chợt nghĩ điều gì đó, ánh mắt kinh ngạc, nhưng kịp thốt lời bà Tiêu Thái Liên nhanh miệng hơn một bước.

 

Bà Tiêu Thái Liên sốt sắng hỏi: “Sao con? Trong khỏe ?”

 

Lục Ngọc chút ngượng ngùng, đang vui vẻ dùng bữa thịnh soạn, cô mất ngon. Cô cố gắng kiềm chế sự khó chịu trong mà đáp: “Con vẫn ạ.”

 

Bà Tiêu Thái Liên, vốn con đàn cháu đống, liền ngay: “E rằng con bé m.a.n.g t.h.a.i ! Con dâu thứ hai, con mau mời ông lang Dương trong thôn tới đây!”

 

Trước đây ông lang Dương trong thôn là một thầy t.h.u.ố.c Đông y, chứng chỉ gì, thực chất chỉ là một ông lang vườn.

 

Bệnh nặng thì chịu, nhưng nếu đến chẩn đoán thai nghén những bệnh lặt vặt thì ông tài.

 

Lục Ngọc đến chuyện m.a.n.g t.h.a.i cũng sững , vội : “Cũng chừng , cứ dùng bữa !”

 

Chuyện m.a.n.g t.h.a.i , Lục Ngọc cũng kinh nghiệm, chỉ sợ bà Tiêu Thái Liên vội vàng mừng rỡ thế, đến khi thành thất vọng, thật chút nào.

 

bà Tiêu Thái Liên lúc gì còn tâm trí mà ăn cơm, cứ dán mắt Lục Ngọc.

 

Cả chị dâu cả và chị dâu ba đều phụ họa bàn ăn: “ đó, đây khi chị m.a.n.g t.h.a.i cũng chịu nổi mùi dầu mỡ.”

 

Chuyện còn ngã ngũ, đây bà Tiêu Thái Liên giục Lục Ngọc mang thai, nhưng vẫn luôn chẳng thấy tin tức gì.

 

Sau đó chuyện trong nhà khá nhiều, bà cuồng với công việc, chẳng thể lo toan xuể, dần dần cũng quên bẵng .

 

Trong lòng bà Tiêu Thái Liên mong ngóng cháu nội của con trai thứ tư hơn ai hết.

 

Kết quả là hai vợ chồng họ cứ khó tin vui, vẫn luôn tin tức gì.

 

Bây giờ ở riêng, giục giã cũng tiện, cứ thúc giục mãi cũng hóa phiền hà.

 

Ai ngờ, Lục Ngọc m.a.n.g t.h.a.i , quả thực là một tin vui bất ngờ.

 

Tuy ông lang Dương còn tới xem mạch, nhưng với kinh nghiệm mấy chục năm của bà Tiêu Thái Liên, bà dám chắc chắn là tin vui .

 

Sau đó, ông lang Dương mời tới ngay.

 

Bà Tiêu Thái Liên hỏi con dâu thứ hai: “Thế nào con? Trên đường con va chạm với ai , kịp mời mất ?”

 

Phó nhị tức phụ đáp: “Dạ, con gặp bà Lưu ạ, con dâu là mời ông đến khám cho chị dâu cả!”

 

Chị dâu cả trong nhà đang mang thai, tất cả đều chiều chuộng như bảo bối, ngay cả ngoài cũng ngóng. Nói là mời khám cho chị dâu cả, cái cớ thật khéo léo.

 

Khóe miệng bà Tiêu Thái Liên nở một nụ ẩn ý: “Con khéo lắm!”

 

---

Loading...