Phó Cầm Duy uống cạn bát nước đường .
Lúc , Lục mới nở nụ tươi tắn: “Cháu Phó, nếu đủ, pha thêm cho con nhé.”
Phó Cầm Duy : “Đủ ạ.”
Sau đó, Lục Ngọc : “Theo về nhà một chuyến, trình bày chuyện với gia đình một lượt. Tối đến, hẵng ghé qua nhận lương thực.”
Lục Ngọc đáp: “Được.”
Hai định rời , bỗng thấy một tiếng “đùng” chát chúa từ bên ngoài truyền tới. Nhìn sân, thấy một thứ ném , dùng giấy dầu bọc kín, một đầu còn buộc chặt cục đá.
Mẹ Lục bước tới nhặt đồ lên, cảm thấy bên trong giấy dầu vật gì đó, còn nặng.
Bà : “Ngọc Nhi, con với cháu Phó về .”
Trong lòng bà chắc hẳn thứ là của tên lưu manh Lâm Mạnh ném, cần vì loại mà vẩn đục lòng .
Lục Ngọc khẽ nhíu mày lo âu, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định theo Phó Cầm Duy về nhà họ Phó một chuyến. Nếu quyết định sống với , chuyện rõ ràng, đàng hoàng, cũng đỡ để đời buông lời xì xầm to nhỏ.
Vừa định , liền thấy Lục thét lên một tiếng kinh hoàng, đó tiếng vật gì đó rơi xuống đất loảng xoảng.
Lục Ngọc đầu . Trên tay Lục đẫm máu, đất lăn lóc một cái đầu gà chặt đứt lìa.
Mẹ Lục hề chuẩn tâm lý, khi mở thứ liền sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Lục Ngọc lập tức chạy sân, Lâm Mạnh ném đồ xong sớm biến mất còn tăm . Trong nhà, Lục Đại Niên thấy tiếng hét cũng . Nhìn thấy đầu gà, cơn giận ngùn ngụt bốc lên, vết thương se miệng suýt chút nữa bật tung .
Phó Cầm Duy cũng sầm mặt , tức giận : “Loại chẳng lẽ ai trừng trị tên khốn ? Cứ để ngang ngược hoành hành như thế ư?”
Lục Ngọc thấy dọa thành thế , bèn với Phó Cầm Duy: “Anh về nhà với chồng một tiếng , ở việc cần giải quyết thỏa.”
Phó Cầm Duy thấy Lục Ngọc đang tức giận, đáp: “Được, về một tiếng sẽ đến tìm em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-29.html.]
Lục Ngọc gật đầu.
Đợi khi Phó Cầm Duy , Lục Ngọc với cô: “Mẹ trong bình tĩnh chút , . Hắn chỉ là châu chấu mùa thu, nhảy nhót mấy ngày nữa .”
Sắc mặt Lục tái nhợt, bà vội rửa tay đồ, ném cái đầu gà thùng nước thải. Làm xong xuôi thứ, trái tim bà vẫn đập thình thịch ngừng, bà nhanh chóng nghỉ một lát, nếu sẽ thấy tức n.g.ự.c khó chịu.
Trong sân chỉ còn Lục Đại Niên và Lục Ngọc. Lục Đại Niên than thở: “Nào cái lý lẽ !”
Cả đời ông từng mắng ai, mà giờ đây Lâm Mạnh khiêu khích, chèn ép nhiều , dồn đến đường cùng.
Lục Ngọc thấy trong mắt cha nổi đầy tơ máu, thở hổn hển, trông đến phát sợ.
Trò quấy phá quá đáng của Lâm Mạnh, cùng lắm trưởng thôn chỉ quở trách vài câu, đối với mà , chẳng ăn thua gì. Kẻ vẫn dùng cách của kẻ mà trị.
Lục Ngọc với cha cô: “Cha, chúng dạy cho Lâm Mạnh một bài học đích đáng.”
Hắn giống như con rệp hôi hám, tuy c.ắ.n nhưng khiến ghê tởm vô cùng. Không đ.á.n.h một trận xả giận, thì c.h.ế.t cũng thể nhắm mắt xuôi tay.
Lục Đại Niên tức đến nỗi quên cả trời đất, theo Lục Ngọc, dứt khoát đáp: “Đi!”
Lâm Mạnh là một tên du côn, nhiều nơi ẩn nấp, bình thường khi gây chuyện xong là trốn chui trốn nhủi chục bữa nửa tháng là đấy.
Hắn để mắt đến Lục Ngọc thì cô thành vợ Phó Cầm Duy. Hắn tức giận, lập tức nghĩ đủ thứ trò đê tiện để báo thù. Đây mới là chiêu đầu tiên. Hắn còn đang ở trong căn lều tồi tàn của , suy tính tối nay sẽ tiếp tục tìm Lục Ngọc.
Cái gì , sẽ phá cho nát. Hắn tin Lục Ngọc dây dưa với hạng du côn như , liệu Phó Cầm Duy còn chịu đựng nổi cô .
Hắn đang tự đắc với suy tính của , đột nhiên cửa đá văng , trong căn nhà tối om bỗng truyền tới ánh sáng chói lòa.
Lâm Mạnh giật , vội giơ tay che mắt tránh ánh sáng, liền một giọng trong trẻo vang lên: “Cha, Lâm Mạnh quả nhiên ở đây, đánh!”
Lời dứt, những nắm đ.ấ.m như trời giáng liên tiếp trút xuống , đau đến mức la oai oái.
---