Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:29:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đang Chờ Đợi Năm 1983

 

Lục Kiều lau nước mắt , bí thư thôn gọi giật .

 

Lục Kiều tức giận hỏi: “Ông gọi gì?”

 

Bí thư thôn gằn giọng: “Một đồng cước điện thoại!”

 

Thời , gọi điện thoại vô cùng đắt đỏ, bình thường một chuyện gửi điện tín là , mà mỗi tới đều gọi điện thoại đường dài, khiến bí thư thôn phiền lòng. Cô cứ chiếm dụng đường dây, ngoài gọi thì gọi .

 

Lục Kiều ngoài vội vã, quả thực mang theo tiền: “ về lấy cho ông!”

 

Bí thư thôn nghiêm giọng : “Sau đừng tới đây gọi điện thoại nữa, đây là máy điện thoại công cộng của thôn, thứ để cá nhân cô dùng mà tâm tình riêng tư, tình tứ!” Sắc mặt Lục Kiều càng thêm khó coi.

 

chỉ cảm thấy trong thôn quen thói tâng bốc kẻ , dìm pha khác, bây giờ thì tâng Lục Ngọc lên mây, còn thì khinh như mẻ. Cô tức giận về nhà, vẫn nhớ lời Lục Ngọc , rằng nếu tài năng, vì kiếm tiền cho riêng .

 

Nghĩ kỹ thấy cũng đúng. Vốn để thôn hưởng ké , ngờ thôn vô ơn bội nghĩa như , thế thì thôi! Dù thì cô tiền, thì còn chuyện gì giải quyết ?

 

 

Lục Ngọc tới khu nhà kính trồng rau. Bên hái rau củ chín xuống, màu xanh tươi mướt mắt, trông thích mắt vô cùng. Lão giáo sư dúi tay Lục Ngọc một rổ rau, : “Trong thôn chỉ cô và trưởng thôn đặc quyền thôi.”

 

Lục Ngọc bất ngờ mừng rỡ.

 

Đây là rau củ quý giá mà thôn dành để bán ngoài.

 

“Cảm ơn ông!” Nhìn mấy trái dưa chuột tươi ngon, Lục Ngọc lấy một cái c.ắ.n một miếng, cảm giác giòn sần sật, ngọt lịm.

 

Ngay cả dưa chuột mùa hè cũng khó sánh hương vị . Lục Ngọc liên tục xuýt xoa khen ngợi.

 

Lão giáo sư đắc ý ưỡn n.g.ự.c : “Đây là giống cây cải tiến và lai tạo, dưa chuột phiên bản chỉ mọng nước, thêm phần giòn rụm, ăn cũng ngon tuyệt, đem trộn gỏi thì càng khỏi !”

 

Hương vị dưa chuột nồng đượm, đặc trưng.

 

Đặc biệt là cả một luống dưa chuột trồng trong vườn, thể ngửi thấy mùi thơm mát lành, thanh khiết. là chủng loại mới khác.

 

Bảo cấp trong huyện còn đích gọi điện cảm ơn, hóa loại rau củ quả thực khác hẳn thứ rau đại ngoài chợ.

 

Lục Ngọc hỏi: “Những loại rau củ cải tạo tương tự như thế còn nhiều nữa , thưa giáo sư?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-263.html.]

Lão giáo sư vô cùng tự tin: “Loại rau củ cải tạo thì chỉ hơn hai mươi giống thôi, nhưng tất cả đều ưu ái về hương vị!”

 

Mắt Lục Ngọc sáng rực, cô lập tức mang mớ rau về, nóng lòng tự tay chế biến nếm thử xem . Cô vô cùng hứng thú với những giống rau củ mới .

 

Vừa về tới nhà, Lục Ngọc đặt chiếc làn rau xuống, đang định khoe với Phó Cầm Duy thì bất chợt tiếng còi ô tô vẳng từ bên ngoài.

 

Hai bèn xem, thấy Lưu Bàng đỗ chiếc xe cửa nhà .

 

Lục Ngọc thắc mắc hỏi: “Sao đến đây ?”

 

Lưu Bàng lôi một tảng thịt bò chừng năm cân, : “Nghe hai mới dọn sang nhà mới, đây coi như chút quà mừng tân gia!”

 

Thời đó, giá thịt heo tăng vọt, kéo theo giá thịt bò cũng lên cao ngất, mỗi cân ba tệ. Năm cân thịt vị chi là mười lăm tệ.

 

Đây quả là một món quà quá hậu hĩnh, dĩ nhiên, tặng xong Lưu Bàng cũng quên bổ sung thêm một câu: “Tối nay trùng hợp là vẫn kịp ăn cơm!”

 

Lục Ngọc bật , thì mục đích cả đấy.

 

Lưu Bàng quả là sành mua thịt, chọn đúng miếng dẻ sườn bò. Loại chế biến món gì cũng thơm ngon.

 

Lục Ngọc mời Lưu Bàng nhà, cô định thái hai cân thịt bò để xào, phần còn thì đem kho.

 

Thịt bò mềm, chỉ cần hầm một lát là tơi , cùng rưới thêm chút nước sốt đậm đà, mùi thơm nức mũi đến mức Lưu Bàng ngửi xong cũng thể rời , cứ lẽo đẽo trong bếp. Anh mắt tròn xoe, dán chặt nồi, ánh chứa chan vẻ thèm thuồng.

 

Lục Ngọc thấy Lưu Bàng cứ quanh quẩn, bèn : “Ba cân còn sẽ đặc biệt món bò kho, lát nữa về thể mang về nhà dùng dần!”

 

Dù Lưu Bàng thèm thuồng là , nhưng Lục Ngọc thế, vẫn xua tay: “Ấy , đây là quà tặng, nào chuyện nhận xong còn mang về nữa chứ?”

 

Thịt bò do Lục Ngọc trổ tài, tuy nếm thử, nhưng chỉ ngửi mùi thôi chắc chắn là món ngon tuyệt vời .

 

Lưu Bàng còn cạnh đó kể lể: “Nghe xưởng gang thép còn mời chị đến đầu bếp với mức lương cao đấy! Nghề nấu ăn thời là một công việc , nếu Lục Ngọc tay nghề chinh phục lòng thì chen chân bếp ăn xưởng dễ.”

 

Lục Ngọc vẫn kiên quyết đáp: “Không ! còn nhiều việc ở trong thôn lắm.”

 

Lưu Bàng bấy giờ mới : “Bây giờ việc điều động công tác, hồ sơ điều động khó khăn là thế! Ai ai cũng mơ ước về huyện việc, chị ung dung đến lạ !”

 

Lục Ngọc chỉ đáp. Cô đang chờ đợi năm 1983, năm của những đổi . Cô hề khao khát một công việc định trong biên chế, mà định chờ đợi khi nền kinh tế những chuyển , để cô thể tự chút gì đó. chuyện bây giờ thể với Lưu Bàng.

 

Cô đành chuyển chủ đề: “Anh xem, bên mấy quả dưa leo, mùi vị cũng tồi chút nào.”

 

---

Loading...