Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:29:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Anh , bác gái Lục liền òa , chỉ lỡ lời nãy mà mắng: “Cái đồ độc mồm độc miệng , đắc tội cô chỗ nào, vì ăn như , con gái !”

 

Chuyện lý, chịu bỏ qua cho .

 

Người lỡ miệng lúng túng: “Thím ơi, đừng chấp nhặt với cháu gì.” Cô cũng chịu thua, nhưng tai tiếng thực sự quá lớn, cô gánh nổi.

 

Tiếc đến c.h.ế.t, đang yên đang lành thèm cái gì thèm, ăn ké miếng há cảo mà rước họa , thà rằng ăn còn hơn. Chuyện xôn xao cả một góc.

 

Bác gái Lục quậy, kéo dài lâu, đó mới đành ngậm ngùi dắt díu về nhà.

 

Sau khi về đến nhà, bà gạt vẻ ưu sầu mặt, : “Hai đứa nhỏ thì cũng đành, con cứ ở đây ngoan ngoãn dưỡng thai, chỉ cần cái bụng mà đẻ thằng cu, chắc chắn sống tồi !”

 

Lục Kiều cũng nghĩ như , kiếp Lưu Đại Quốc theo đuổi cô đến mức khốn khổ, kiếp trong bụng còn con của , càng ràng buộc chặt chẽ hơn.

 

Hơn nữa Lục Kiều một bí mật thể tiết lộ, cô hề thích Lưu Đại Quốc.

 

Hiện giờ, khi moi một ngàn tệ từ tay ruột, thêm hai trăm tệ do Lưu Đại Quốc "biếu xén", cộng gộp với tiền tích lũy từ , trong tay Lục Kiều hiện cả thảy hai ngàn tệ, kèm theo một căn nhà gạch kiên cố trong thôn.

 

Với ngần của cải, ở cái thôn , e rằng cô cũng thuộc hàng giàu bậc nhất, nhì! Chuyện mà đồn ngoài, chắc chắn sẽ khiến ít tròn mắt kinh ngạc, thậm chí là giật thon thót. Có tiền vốn, về Lục Kiều chẳng còn ngửa tay e dè ánh mắt ai nữa.

 

Chuyện nhà Lục Kiều ầm ĩ đến thế, cả thôn bàn tán xôn xao, truyền tai .

 

Khi mang chuyện đến kể cho Lục Ngọc, cô chỉ lặng lẽ lắng , bày tỏ bất kỳ điều gì.

 

Xét cho cùng, Lục Kiều cũng là may mắn sống nữa, chỉ cần cô chịu khó an phận ăn, dựa những kinh nghiệm và tích lũy từ kiếp , cuộc sống chắc chắn sẽ dễ thở hơn khác nhiều.

 

Thế nhưng, cái cách Lục Kiều thể hiện, tài cán chẳng đáng là bao mà thích phô trương, thì những chuyện về quả thực khó .

 

Lục Ngọc chẳng buồn để tâm đến Lục Kiều gì. Cô cần tích góp thêm chút tiền bạc và các mối quan hệ xã giao, chờ đến năm 1983, khi công cuộc đổi mới kinh tế dần khởi sắc, cô sẽ nhân cơ hội đó mà bắt tay vài mối kinh doanh nhỏ. Cô nhiều dự định cần thực hiện, chẳng thời gian mà cứ mãi để ý mấy chuyện vặt vãnh bên nhà Lục Kiều.

 

Hôm đó, nhà họ Phó ăn há cảo buổi trưa, đến tối cũng vẫn là há cảo. Mấy rổ há cảo trữ đông giờ vơi thấy rõ đến ba phần, khiến bà chồng Tiêu Thái Liên xót ruột, tiếc của đứt từng khúc ruột.

 

Cái lũ , ngày thường cũng đói kém gì cho cam, đứa nào đứa nấy cũng ăn ngấu nghiến như thể quỷ đói đầu thai !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-252.html.]

 

Tối đến, khi Tiêu Thái Liên mở cánh tủ lạnh kiểm tra, bà sang mấy cô con dâu kề bên mà cằn nhằn: “Thật ghê gớm! Cứ cái đà , nhà nào chịu nổi đây? Sau cấm tiệt ăn há cảo nữa!”

 

Chị Ba Phó liền lên tiếng đề xuất: “Hay là mấy con gói thêm nhân chay ạ?” Thịt thà thì khan hiếm, giá cả đắt đỏ trời, trong khi củ cải trắng, rau cải trắng chất đầy cả kho nhỏ ngoài sân. Quả thực, trong khoản ăn uống chi tiêu, chị luôn tỏ tháo vát.

 

Chị Hai Phó cũng gật gù đồng tình, nhưng chẳng dám những lời bạo dạn như cô em dâu.

 

Tiêu Thái Liên hừ một tiếng, : “Chỉ nghĩ đến chuyện ngon lành, cứ tưởng bột mì là mất tiền chắc?”

 

Giờ đây, chị Ba cũng chẳng còn e ngại chồng nữa, bèn bạo miệng : “Mẹ ơi, nể tình chị Cả ạ, đang bụng mang chửa, thèm cái món lắm!”

 

Tiêu Thái Liên tức đến bật sằng sặc, bĩu môi đáp: “Đồ ranh con, tự thèm thì đại , bày đặt lấy cớ cho khác!”

 

Năm nay kiếm chút đỉnh tiền nong, bà Tiêu Thái Liên cũng còn chi li tính toán khoản ăn uống như hồi nữa, bèn gật đầu đồng ý: “Thôi , mấy hôm nay thì gói ít nhân chay , chứ về ăn thịt cũng chẳng !”

 

Phiếu thịt trong thôn nhà đổi hết từ lâu còn , chị Ba Phó nhắc khéo: “Mẹ ơi, quên , nhà còn một con heo béo ú mà!”

 

Tiêu Thái Liên quả thực quên khuấy mất con heo béo đó, bèn vỗ đùi cái đét, : “ ! Vừa cuối thu , heo cũng bắt đầu tốn cơm tốn gạo, thì mấy hôm nay mổ thịt nó !”

 

Chị Ba Phó mừng mặt: “Mẹ ơi, con heo nhà nuôi đúng lúc thật đấy, thịt heo năm nay đang giá lắm!”

 

“Tất cả là nhờ phúc nhà họ Lục cả!” Người khác hùn vốn nuôi heo cũng chẳng cơ hội nhé.

 

Nói đoạn, bà bổ sung thêm: “Vậy thì mốt mổ heo nhé!”

 

Tin tức mổ heo truyền , cả nhà họ Phó ai nấy đều hớn hở mặt.

 

Năm nay, cuộc sống khấm khá hơn nhiều, nhớ hồi , nửa năm một năm mới ăn chút thịt, thì nay cứ dăm bữa nửa tháng là thịt ăn một bữa no nê.

 

Tiêu Thái Liên đây rõ ràng là dằn mặt, đua tranh với con bé Lục Kiều đây mà. Mấy hôm chẳng nhà Lục Kiều hầm gà đãi cả thôn đó ?

 

Lại còn mấy bà trong thôn, miệng thì cứ bô bô rằng, Lục Kiều dù đến thì cũng sẽ sống sung sướng, an nhàn.

 

---

Loading...