A A A
Thấy trưởng thôn dốc sức thúc đẩy việc đến thế, ai nấy cũng kiêng nể đôi phần. Ngày đầu tiên mở lớp, đến học vẫn đông nghịt.
Đàn ông đàn bà, già trẻ lớn bé đều chia các phòng học theo độ tuổi, bắt đầu quen với những mặt chữ cái đầu tiên.
Bọn trẻ nhỏ học nhanh nhất, mấy cô mấy thím cũng tiếp thu tồi, chỉ điều khi mấy chữ cái thì ngại ngùng. Mấy cái chữ "a", "ă", "â" cứ ngượng nghịu mãi môi, đến là hổ.
Cũng chị em trong thôn tiến bộ nhanh, nhưng mà phụ nữ cả thôn ở đây, nếu học giỏi quá sợ bàn tán .
Thầy giáo giảng bài ở bục.
Người bên lén lút trò chuyện, nhỏ với Tiêu Thái Liên: "Chị xem xem, quả nhiên con dâu nhà tư bản lĩnh thật!" Nghe chuyện mở lớp là do Lục Ngọc bàn với trưởng thôn đấy.
Có thể điều động cả thôn cùng việc, chuyện đúng là tầm thường.
Tiêu Thái Liên hớn hở: "Đương nhiên ! Sau con của hai đứa nó chắc chắn cũng sẽ thành sinh viên đại học cho mà xem!" Bà năng chẳng , chuyện con cái thì thấy , mà vội khoe khoang con sẽ thành học giả.
Bên phía mấy ông đàn ông thì càng khó quản hơn. May mà trưởng thôn tọa trấn ở đó, mới tạm thời chấn chỉnh một chút. Mấy ông ở ngoài đồng thì tháo vát bao nhiêu, đến lớp học lúng túng bấy nhiêu.
Những con chữ thì tưởng như hiểu, nhưng tay khó mà điều khiển, cầm bút còn mất sức hơn cả cầm cuốc.
Lúc tan lớp, họ than vãn: "Chữ mặt , mà nào mặt chữ."
Trưởng thôn , tức giận : "Không thì học, gì ai sinh chữ bao giờ."
Mấy đàn ông bình thường ở nhà đều to tiếng om sòm, nhưng giờ cũng là chủ gia đình, ai nấy cũng ngại mấy đứa nhỏ vượt mặt.
Trưởng thôn thêm: "Cứ một tháng sẽ thi một , thứ hạng từ ba trở lên sẽ thưởng. Còn chót, mỗi ngày cầm loa trong thôn to ba , coi như tự kiểm điểm."
Lời trưởng thôn như sét đ.á.n.h ngang tai, khiến dân thôn Đại Vũ ai nấy đều ngớ . Không ngờ trưởng thôn tàn nhẫn như , ai cũng nước mắt. Ngay cả những ông cụ đó còn tỏ vẻ ngạo mạn, giờ cũng tái xanh mặt mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-201.html.]
Đây quả thực là ép dân làng đường cùng. Đám bọn họ đều sĩ diện. Nếu ngày nào cũng cầm loa phát thanh công bố thành tích học tập tệ hại của , thì cả đời còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên nữa?
Đợi khi thanh niên trí thức đến tiếp tục dạy học buổi , họ phát hiện trạng thái tinh thần của đám đàn ông phấn chấn hẳn, còn chẳng rõ chuyện gì đang xảy . Ánh mắt hiếu kỳ trưởng thôn, còn ông thì ung dung tự tại, vẻ mặt đầy đắc ý.
Lớp xóa mù chữ chính thức mở.
trong thôn thiết tha học tập vẫn còn nhiều.
Trước mặt trưởng thôn thì dám , vì mấy cán bộ thôn đó đều dễ chọc ghẹo, chỉ Lục Ngọc còn trẻ tuổi.
Trước đây, chị Lý từng vui vì chuyện cha Lục Ngọc chuồng heo.
Giờ thấy Lục Ngọc cũng cán bộ, tuy ngoan ngoãn điều một thời gian, nhưng giờ thấy phần hống hách.
"Theo , học cái của nợ ích gì chứ? Đâu bỏ mồm mà ăn !"
"Có thời gian đó thì ngủ một giấc còn hơn!" Lời của chị Lý trúng phóc lòng nhiều khác.
Bảo dậy sớm về khuya việc thì vấn đề gì, nhưng hễ cứ lên lớp là bắt đầu buồn ngủ, đằng nào thì cũng đau cổ, ê mông, chỗ nào cũng khó chịu!
Những khác cũng chẳng thích học, ngày xưa chỉ cần vụ thu kết thúc, mấy cô mấy thím thể dạo chợ, đàn ông thì tụ tập uống rượu đ.á.n.h bài, cuộc sống nhàn nhã bao.
Bây giờ học từ bảng chữ cái, thật sự còn kiên nhẫn nữa. Càng lúng túng hơn là mấy đứa trẻ nhỏ học nhanh hơn họ, thế thì cái sĩ diện của bậc cha như bọn họ giấu ?
Vốn dĩ chẳng mấy ai thiết tha học hành, chị Lý như , càng cảm thấy học tập nhàm chán, chỉ tổ lãng phí thời gian.
Dần dà, những mạnh dạn bắt đầu trốn tiết.
Trưởng thôn tin, tức đến tím mặt.
Ngày hôm , ông gay gắt phê bình những trốn tiết đó, còn : “Bảo các học rõ ràng là vì cho các , mà các cứ như thể đang hại các ! Trong thôn cho điểm công trả học phí, mà các còn trân quý, đúng là bùn nhão dính tường! sẽ điều tra cặn kẽ chuyện , nếu ai học hành đến nơi đến chốn, sẽ công khai phê bình!”
---