Bà đặc biệt đưa cho con trai mấy chục đồng, còn dặn cần trả , xem như tiền bà cho Phó Cầm Duy.
Lục Ngọc tới cửa hàng , nỡ ngay. Cô mua cho Phó Cầm Duy một chiếc áo sơ mi. Quả thực khó mà hết, vốn dĩ là một sinh viên đại học, toát khí chất của sách, nay khoác lên chiếc áo sơ mi trắng tinh, vẻ tuấn tú khiến thể rời mắt.
Phó Cầm Duy giá, hai mươi đồng, liền : “Không cần mua , mặc gì cũng .”
Lục Ngọc đáp: “Em thích, cứ mặc cho em ngắm!” Dáng vẻ mặc sơ mi trắng thực sự quá đỗi hấp dẫn.
Phó Cầm Duy từng Lục Ngọc bông đùa như , vành tai lập tức đỏ ửng.
Lục Ngọc ngờ còn dễ hổ hơn cả , thường xuyên ngắm vành tai ửng đỏ của . Phó Cầm Duy ngượng ngùng quá, đành vươn tay khẽ nhéo vành tai Lục Ngọc.
Lần mặt Lục Ngọc cũng đỏ bừng: “Đừng ở ngoài đường chứ, thấy hết!”
Đôi nam thanh nữ tú vốn thu hút ánh , nay còn trêu ghẹo giữa phố xá, càng khiến ngoái .
Phó Cầm Duy thì chẳng sợ nhất chính là khác dòm ngó. Anh : “Em là vợ của mà.” Trong ngữ khí còn sự bá đạo hiếm thấy.
Hai mua sắm xong xuôi, Lục Ngọc về thôn, còn Phó Cầm Duy tiếp tục ở đây việc.
Vừa về đến nhà, Lục Ngọc mấy chị dâu xúm xít vây quanh.
“Mua đồ gì thế?”
“Để chị xem với nào!”
Lục Ngọc lấy đồ , họ truyền tay ngắm nghía, xuýt xoa rằng đời từng thấy bộ đồ nào đến thế. Rồi họ khao khát thốt lên: “Chất liệu của bộ thật mềm mại, trơn láng, kiểu dáng đoan trang bao.”
Những bộ đồ thường trưng bày trong tủ kính cung tiêu xã, ai ai cũng thể ngắm . Họ từng mơ ước khoác lên những bộ cánh , giờ đây tận mắt chiêm ngưỡng, ai cũng yêu thích nỡ rời tay.
Họ nâng niu bộ đồ như một món đồ xa xỉ.
Ba chị dâu bình thường tính cách khác , nhưng là phụ nữ, ai cũng yêu cái .
Chị ba Phó lên tiếng đầu tiên: “Đợi khi trả hết tiền cho , chị cũng sắm một bộ!” Tới lúc đó mỗi tháng cũng thể dư mười mấy tệ, góp nhặt một chút là thể mua bộ đồ ưng ý, một bộ đồ thể mặc bền bỉ hơn hai mươi năm.
Chị hai Phó : “Chúng cùng mua.” Chị bình thường vốn chẳng dám ăn dám mặc, bây giờ thấy bộ đồ như cũng xiêu lòng.
Hai còn khuyên chị cả cũng nên sắm chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-185.html.]
Chị cả Phó lắc đầu: “Chị mua !”
Nhà chị đông con, nhiều khoản chi tiêu, nỡ tiêu tiền sửa soạn cho riêng .
Chị hai và chị ba chung một phe: “Phụ nữ cũng cần ăn diện, nếu đàn ông chẳng thèm ngó ngàng tới!”
Chị cả hai họ tới ngượng chín mặt: “Đều là vợ chồng già , còn với ngắm cái gì nữa!”
Chị ba Phó hùng hồn : “Không giống , thêm vài cái là sẽ sinh thêm một đứa con gái cho mà xem, còn mê tít cho xem! Chúng cũng ‘cống hiến’ cho nhà họ Phó chứ.”
Nói qua một hồi, cuối cùng ba quyết định đến khi đó sẽ cùng mua sắm, còn đòi Lục Ngọc cùng cho vui.
Tiêu Thái Liên vốn cũng chút lòng hư vinh, thấy con dâu mặc bộ đồ đắt tiền như , bà liền vội vàng bảo Lục Ngọc mặc đồ mới lên, cùng bà dạo một vòng khắp thôn.
Quả nhiên tới đầu làng nhiều xúm hỏi han: “Bộ đồ của cung tiêu xã ? Đắt đỏ lắm nhỉ!”
Tiêu Thái Liên vênh váo đáp: “Con trai mua đó chứ, vợ trẻ thì ăn mặc một chút chứ!”
Người bên cạnh : “Còn lo sửa soạn , sợ nó chạy theo khác ?”
Tiêu Thái Liên hừ một tiếng: “Chạy theo ai? Con trai là sinh viên đại học cơ mà.”
Người bên cạnh cũng gật gù công nhận bà lý, trong thôn ai thể bì với Phó Cầm Duy nữa . Rồi họ hết lời khen Lục Ngọc.
Tiêu Thái Liên dẫn Lục Ngọc khắp nơi khoe khoang.
Trong lòng Lục Ngọc chồng vẫn còn đang bức bối, từ cô nhậm chức cán bộ thôn, nhiều ở bên ngoài những lời châm chích khó .
Tiêu Thái Liên tức giận, bây giờ bà càng thêm cao giọng, lên giọng là ai dám chọc ghẹo bà nữa.
Họ ngoài dạo một vòng lớn, quả nhiên thu về một rổ lời khen, Lục Ngọc xinh , nhà chồng đối xử với cô thật .
“Đồ đạc đắt đỏ như mà cũng nỡ mua cho con dâu ?”
“Hai vợ chồng đều trai xinh gái thế , con cái chúng nó sẽ xinh xắn đến mức nào nhỉ?”
Tiêu Thái Liên nhiều câu khen như , cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
---