Lục Ngọc đây là lời thật lòng, trong lòng cô vài phần cảm động. May mà cô mối quan hệ , chứ gặp khác thì ai sẽ những lời thật tình như chứ.
Sau đó, Lục Ngọc mua thức ăn cốt, trộn trong lương thực chính, mỗi dùng một chút là , thể dùng lâu.
Lưu Bàng tính giá rẻ cho họ. Vì cha là xưởng trưởng, nên quyền định đoạt. Vốn dĩ là ba tệ một bao, nhưng chỉ tính một tệ. Lục Ngọc mua mười bao, Lưu Bàng còn hào phóng tặng thêm cho cô hai bao, : "Vậy là đủ cho đến lúc xuất chuồng !"
"Thật sự cảm ơn thế nào mới ." Cả đời cha Lục từng gặp ai tận tình như .
Lưu Bàng : "Không gì . Nếu thật sự cảm ơn , đồ ngon mang tới một ít cho là ."
Trại heo mỗi năm đều ăn lãi, chỉ bán heo con mà còn bán heo thịt, nên chẳng thiếu mấy đồng tiền lẻ . Chỉ là công việc ở đây bẩn thỉu, sạch sẽ như những xưởng khác mà thôi.
Lúc học cấp ba, Lưu Bàng quan hệ với Phó Cầm Duy. Bây giờ Phó Cầm Duy đỗ đại học, còn thì đành về tiếp quản công việc của gia đình.
Trên báo đều sinh viên là con cưng của trời, họ càng đối đãi tử tế mới , ngay cả cha của cũng sức giúp đỡ.
Chưa chừng lúc nào đó sẽ nhờ vả . Hơn nữa Lục Ngọc còn luôn mang cho thức ăn ngon, dù thì trong mắt Lưu Bàng, hai vợ chồng Lục Ngọc chính là những một.
Lục Ngọc gật đầu, : “Sau lúc nào ghé nhà dùng bữa, ăn món gì đều nấu cho .”
Lưu Bàng vốn chú trọng chuyện ăn uống, liền : “Vậy khách sáo nhé.”
Lục Ngọc đáp: “Về khoản ăn uống, đảm bảo sẽ khiến hài lòng.”
Lưu Bàng xong ngưỡng mộ Phó Cầm Duy, : “Anh từ tìm cô vợ như , cũng tìm cho một chứ.”
Phó Cầm Duy , ôm Lục Ngọc lòng, ánh mắt đầy vẻ độc chiếm.
Lưu Bàng thấy cũng ghen tỵ: “Mấy kết hôn thật xa, chuyên trêu tức những gã độc như bọn .”
Hơi ngơ ngác, Lục Ngọc : “Vậy chúng còn việc , hẹn gặp .” Mấy con heo con nhốt trong lồng cứ hậm hừ ngừng, mau chóng đưa về nhà, còn mua cám và đậu các loại nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-176.html.]
Lưu Bàng gật đầu, đó tiễn hai cổng.
Đợi khi họ khuất, Lưu Bàng mới bắt đầu ăn há cảo. Vừa c.ắ.n một miếng, nhân bên trong kết chặt thành một viên nhỏ, dai tươi ngon, chấm thêm chút giấm và tương ớt, ngon tuyệt đỉnh từng thấy.
Hai mươi cái há cảo đối với khác đủ no bụng .
sức ăn của Lưu Bàng vốn lớn, cộng thêm ăn ngon miệng, cơn thèm ăn dâng lên. Hai mươi cái ăn xong chỉ mới no nửa phần, hận thể tới nhà Lục Ngọc khách ngay hôm nay, ăn thỏa thích mới bõ.
Trên đường về, Phó Cầm Duy dùng chiếc xe ba gác chở heo con và thức ăn gia súc về. Còn Lục Ngọc và cha Lục thì xe buýt.
Sau khi mua heo con, cha Lục cứ như thêm sức lực vô hạn.
Giống như mơ , ông thế mà cũng gia súc, với Lục Ngọc: “Trong đại đội khác xưởng gia công lương thực. Nơi đó cám, đậu gì cũng đều .” Những thứ đều đáng tiền, nếu lấy ít, thương lượng với một chút, vài câu , cũng thể xúc mấy xẻng!
Lục Ngọc : “Được, về hỏi thử xem .”
Trong lòng cô cũng tràn ngập mong chờ, với cha Lục: “Lưu Bàng ngầm với Phó Cầm Duy , heo lớn nuôi họ sẽ thu mua, trả đúng mức giá thị trường.”
Mỗi năm lúc lễ tết, trại nuôi heo đủ heo để mổ, nếu bán cho họ, thể chia sẻ bớt gánh nặng cho trại heo.
Mẹ Lục : “Tốt quá , ngay cả chuyện bán cũng cần lo nữa.”
Lần còn gì bận tâm.
Cha Lục cũng vui mừng khôn xiết theo, Lục ở bên cạnh dặn: “Lần về thôn tuyệt đối đừng gì.” Không với khác, vẫn đố kỵ ghen tỵ, nếu với họ, họ sẽ căm ghét đến mức nào.
Cha Lục thành thật gật đầu.
Con ông tuy nhút nhát một chút, nhưng một ưu điểm, chính là lời! Chuyện dặn dò ông đều thể tin tưởng.
Họ về thẳng nhà. Người trong thôn cũng từng nuôi heo, nuôi khéo là bốc mùi khó chịu. Lúc xây chuồng heo cách xa khu dân cư trong thôn, nhưng gần nhà Lục Ngọc, chỉ mất chừng hai mươi phút bộ.
---