Trưởng thôn Vương suy tính kỹ lưỡng mới , gạch ngói vụn trong thôn thì thiếu! Đàn ông trong thôn cũng nhiều, chỉ cần huy động một tốp thanh niên trai tráng, một ngày một buổi là đủ để dựng xong chuồng heo.
Nếu cha Lục nuôi mười con heo, thì ba con thuộc về quỹ chung của thôn. Nếu nuôi trăm con, ba mươi con thuộc về thôn.
Lục Ngọc : “Thế thì cha cháu thiệt thòi quá.” Heo con giống hề rẻ, còn thức ăn, nuôi sống một con heo ít nhất mất một năm, ăn uống đều do nhà họ Lục chi trả, gánh vác áp lực quá lớn.
Trưởng thôn Vương : “Vậy cũng hết cách, trong thôn nhiều như .” Có một lời trưởng thôn rõ nhưng Lục Ngọc hiểu.
Không bỏ chút máu, thể lấy việc ăn lớn như .
Trong thôn nuôi heo là chuyện , bao nhiêu đang dõi mắt .
Mẹ Lục dám gì mặt trưởng thôn, càng đừng là cãi lý đôi co.
Thấy Lục Ngọc đàm phán xong chuyện , còn ký một bản thỏa thuận riêng với thôn. Sau ba năm, chỉ cần nhà họ Lục nộp đủ hai mươi tấn lương thực thì thể chuộc bản hiệp định với thôn, bộ quyền chăn nuôi heo sẽ chuyển giao hẳn cho gia đình họ.
Đây là trong thôn bí mật ký với Lục Ngọc, sẽ ngoài.
Hai mươi tấn lương thực, cha Lục ở bên cạnh cũng dám chuyện, thầm cảm thấy Lục Ngọc quá bạo gan.
Sau khi trưởng thôn Vương , trong lòng Lục vẫn đang thấp thỏm yên.
Lần lúc Lục Ngọc ăn thịt heo từng một , khi đó Lục tưởng cô đang đùa, mơ hồ cho qua, để tâm, bây giờ mới Lục Ngọc nghiêm túc thật sự.
Cô âm thầm giải quyết thỏa vướng mắc.
Trong lòng vui mừng căng thẳng, đây hai vợ chồng họ ngoài một chút, kiếm thêm chút công điểm, cũng chỉ đủ ăn bữa no bữa đói.
Giờ đây, Lục Bình ở nhà thể việc, còn thường xuyên lấy t.h.u.ố.c thang, kể thằng bé Lục Bảo đang tuổi ăn tuổi lớn. Cả nhà bữa ăn bữa đói, thiếu hụt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-167.html.]
Bây giờ tiền dầu trong nhà gần cạn, mấy hôm , Lục còn mang hai mươi lăm cân dầu đậu nành đổi lấy lương thực thô, như thể chống đỡ ăn uống trong ba tháng!
cái lối vá víu tạm bợ cũng chẳng kéo dài mãi, trong nhà quả thực quá nghèo khó.
Có trại nuôi heo, đây chẳng khác nào một món quà lớn từ trời ban xuống, khiến nhà họ Lục mừng đến ngẩn ngơ.
Lục Ngọc : "Chuyện đất đai trưởng thôn sắp xếp đấy . Còn heo con và kỹ thuật nuôi, con rể của bạn trong trại heo, đến lúc đó sẽ chỉ dẫn cặn kẽ cho cha ." Như , cha cô chỉ cần chăm sóc bầy heo là .
"Vậy chúng bắt bao nhiêu con?" Trước đây Lục nào dám mơ đến chuyện lớn như , nay thứ bỗng trở thành hiện thực, bà khỏi cảm thấy xúc động trào dâng.
Lục Ngọc : "Trước tiên cứ nuôi thử một vài con . Nếu chuyện suôn sẻ thì hẵng tính tiếp."
Nếu theo ý cô, cô bắt cả chục con heo giống về ngay lập tức, nhưng chuyện thể vội vàng, cần từng bước một cho chắc ăn.
Cha Lục : "Con cứ yên tâm, cha chắc chắn sẽ để con mất mặt ." Ông là chất phác, giỏi lời bay bướm, đây là lời hứa chắc chắn nhất mà ông thể !
Lục Ngọc mỉm : "Vậy đến lúc đó con ăn thịt heo lúc nào thì thịt tươi mà ăn ."
"Ừm." Cha Lục gật đầu, nụ hiền hậu nở môi.
Lục Ngọc bận rộn một hồi cũng thấy mệt, chỉ về nhà đ.á.n.h một giấc. Vừa bước chân nhà họ Phó, cô thấy Tiêu Thái Liên đang chờ sẵn. Bà hỏi ngay: "Vợ thằng tư, con bày cách cho cha con nuôi heo đấy?"
"Vâng ạ." Chuyện cũng chẳng gì đáng giấu giếm. Cha cô việc tỉ mỉ, cũng ưa sạch sẽ, cần cù chịu khó, chỉ tiếc là nghề nghiệp nào hồn nên cuộc sống vẫn luôn chật vật. Giờ việc nuôi heo , đúng là hợp với họ nhất.
Sắc mặt Tiêu Thái Liên chút khó coi. Bà là rảnh rỗi, mỗi ngày trông cháu, tiện thể chút việc vặt, trò chuyện với hàng xóm láng giềng nên tin tức loan đến tai bà cũng nhanh!
Chuyện nhà Lục nuôi heo tạo động tĩnh nhỏ trong thôn. Còn mấy bà buôn chuyện lắm mồm, thấy bà Tiêu là cố tình chọc ngoáy: "Lục Ngọc gả về nhà chồng vẫn một lòng hướng về nhà đẻ. Chuyện nuôi heo như mà cho nhà các bà nuôi chứ! Uổng cho các bà bỏ ba trăm tệ sính lễ, còn mua cả xe ba bánh nữa chứ!"
Mấy lời gây sự thấp kém như , Tiêu Thái Liên dĩ nhiên c.h.ử.i cho họ một trận trò, thể để ngoài chê . khi về đến nhà, bà vẫn còn hậm hực trong lòng.
---