Mì Hải Sản
Gã chủ sạp bánh quẩy tức đến đỏ bừng mặt, rướn cổ lên gào: “Các đều hết, chiên nhiều bánh quẩy như thì bán cho ai đây?” Bánh quẩy tốn dầu tốn bột, chi phí chẳng ít chút nào.
Một trưởng thôn khác : “Đó là do chú tự chiên.”
“ , chúng ép chú chiên .”
Nói xong, họ liền trong sân. Đông , nếu cứ xúm ở đây cãi vã, kinh động đến bác gái cờ đỏ con phố , lỡ chuyện lớn dẫn đến công an thì sẽ mất mặt.
Gã chủ sạp bánh quẩy đó tức giận, thầm nghĩ bên trong chắc chỉ mỗi một túi muối, nấu mì với nước muối thì khó ăn lắm, lát nữa kiểu gì cũng chỗ mà mua. Đến lúc đó, sẽ tăng giá lên, một cái bảy hào, thích ăn thì tùy!
Gã chủ sạp bánh quẩy lập xong kế hoạch trả thù, đợi ở đó chờ họ cầu xin mua bánh quẩy.
Trong sân, trưởng thôn Vương thấy Lục Ngọc mua hai cuộn mì sợi khô, mà mua nước ngọt cho cô, trong lòng cũng thầm tán thưởng sự chu đáo của cô.
Nếu đồ ăn mang về, ai cũng cách xử thế khéo léo. Trưởng thôn Vương : “Ai ăn cơm thì lát nữa ăn mì. Ít nhiều gì cũng lót một chút.”
Cứ như , việc họ rửa nồi nấu mì sẽ tự nhiên phơi bày. Lãnh đạo đều sẽ khen ngợi, ý thức tập thể cao nhường nào mới thể như .
Bình thường, trưởng thôn và các phần tử tiên tiến của các thôn khác liên lạc với còn . Bát mì kéo gần cách giữa họ , quả là một món hời lớn.
Không cần tốn tiền mà vẫn đồ ăn, những khác cũng vui vẻ, liền tới rửa bát rửa đũa để đợi.
Có trưởng thôn cũng cảm khái trưởng thôn Vương dùng ít tiền mà thu mua lòng , nhưng họ thể theo.
Vùng họ chút truyền thống, đàn ông ít khi bếp, nhiều tới đây ngay cả nhóm bếp cũng , càng đừng là để họ nấu ăn.
Lục Ngọc nấu một nồi nước lớn, rửa sạch mấy con hải sản nhỏ, bỏ nồi nấu. Chẳng mấy chốc mùi thơm bốc lên. Lục Ngọc đập hai quả trứng gà, khi đ.á.n.h tan, đổ trứng .
Mùi vị thanh đạm tươi ngon xộc thẳng mũi.
Mâm cơm thịt kho của trưởng thôn Bạch lúc chẳng còn mấy hấp dẫn nữa. Đợi khi nước sôi sùng sục, Lục Ngọc thoăn thoắt cho hai nắm mì vắt nồi, tay ngừng đảo đều để mì dính đáy.
Mì vắt chẳng mấy chốc nổi bồng bềnh. Lục Ngọc nêm thêm chút muối, đun liu riu chừng hai phút bắt đầu múc bát mời .
Mì hải sản nóng hổi, dù mỗi chỉ nửa bát con và nồi mì to cạn đáy nhanh chóng, nhưng ai nấy đều tấm tắc khen ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-156.html.]
Giữa lúc bụng cồn cào, một bát mì hải sản bốc khói nghi ngút như thế , nếu may mắn còn vớt thêm vài sợi trứng cuộn tơi, thì đúng là của hiếm.
Nguyên liệu tuy đạm bạc, nhưng hương vị thì tuyệt hảo khôn tả.
Chỉ nửa bát nhỏ thôi mà ai nỡ ăn vội. Từng từ tốn gắp từng sợi mì, cứ như đang thưởng thức một món cao lương mỹ vị , tạo nên một cảnh tượng hiếm thấy.
Thi thoảng vớt miếng tôm khô con sò, con hến nhỏ xíu, hương vị càng thêm đậm đà, tươi ngọt.
Ăn dè sẻn đến mấy, nửa bát mì cũng nhanh chóng hết veo!
Lần , ánh mắt Lục Ngọc chỉ còn là sự tôn kính dành cho tiên tiến như , mà còn ánh lên vẻ nhiệt thành khó hiểu.
Mùi mì thơm lừng lan khắp sân, khiến những nãy mua bánh quẩy khỏi nuối tiếc đến phát hờn. Giá như nếm thử dù chỉ một chút, hẳn là sẽ uổng!
chừng mì đủ lót , chỉ càng khiến cơn đói khêu gợi, ai nấy đều hận thể ôm cả nồi mà húp. Các vị trưởng thôn và đại biểu , ngầm hiểu ý đối phương.
Ai nấy đều no bụng, nhưng ngại vì là đàn ông, tiện mở lời nhờ Lục Ngọc nấu thêm, thế là nhất loạt về phía trưởng thôn Vương.
Ánh mắt họ rõ ràng đến mức thể chối từ.
Lần đầu tiên trong đời, trưởng thôn Vương thấy mấy vị bô lão trưng bộ dạng e dè, đỏng đảnh như con gái mới lớn với , khiến ông nổi hết cả da gà.
Trưởng thôn Vương đành phá vỡ sự ngượng nghịu đang bao trùm, mở lời: “Có chuyện gì mà các ông chằm chằm thế?”
Các vị trưởng thôn khác như chỉ chờ thế, thấy ông Vương dứt lời, một nhanh nhảu đáp: “Cả đời từng nếm món mì nào ngon đến . Ngon quá, mà… mà vẫn no bụng!”
Người , thực từng nhiều ăn mì ở các sạp hàng chợ, thậm chí cả quán cơm quốc doanh, nhưng quả thực, món nào sánh với bát mì .
Lục Ngọc vội khiêm tốn đáp lời: “Chắc là do đói bụng quá nên mới thấy ngon miệng thôi ạ.”
Nồi mì chỉ nêm mỗi muối, nhưng hương vị nâng tầm nhờ hải sản tươi rói, cùng với sự căn chỉnh lửa và thời điểm nêm muối thật chuẩn xác.
Trưởng thôn Lưu sợ cô suy nghĩ ngần ngại, vội : “Hay là chúng góp tiền mua thêm ít mì, cô thể bỏ chút công sức nấu giúp chúng thêm một mẻ nữa ?”
Những xung quanh lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt ai nấy đều thiết tha Lục Ngọc.
---