Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:27:14
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiêu Thái Liên xong cũng giật sửng sốt sự liều lĩnh của con nhỏ đó, nhất thời gì cho .

 

Lục Ngọc giặt đồ xong xuôi, thì thấy con bé Lục Bảo đang đợi cô bên bờ. Cô vội vàng vẫy tay gọi Lục Bảo.

 

“Dì út!” Lục Bảo cất tiếng gọi, chạy ngay về phía Lục Ngọc. Con bé Lục Bảo vốn tính cách trầm tĩnh, đoán chừng đây từng dọa sợ nên gặp lạ đều rụt rè, chỉ thiết với mỗi Lục Ngọc.

 

Tiêu Thái Liên thấy con bé, hỏi: “Đây là con của chị cả con đó ư?”

 

Lục Bảo vốn nhút nhát sợ lạ, Lục Ngọc bèn giới thiệu với con bé: “Người là bà Tiêu.”

 

Lục Bảo rụt rè cất tiếng gọi: “Cháu chào bà Tiêu ạ.”

 

Tiêu Thái Liên lập tức tủm tỉm, : “ là con gái vẫn tình cảm hơn.” Trong thôn , ai cũng nhà bà chiêu “ mỗi con trai”. Tiêu Thái Liên thì khỏi , sinh bốn thằng con trai, giờ đến con dâu cũng đẻ con trai cả!

 

Hầu hết trong thôn đều trọng nam khinh nữ, nhưng riêng bà Tiêu Thái Liên thì khác. Nếu một cô cháu gái lém lỉnh, đáng yêu thế , bà chắc chắn sẽ nỡ để đứa bé chịu chút thiệt thòi nào!

 

Bà Tiêu Thái Liên suýt xoa mãi, định móc trong túi ít kẹo cho con bé, nhưng chợt nhớ mang theo, đành tiếc nuối mà thôi.

 

Từ khi Lục Bảo tới thôn Đại Vũ, lớn trong thôn ai nấy đều thương cảm cho con bé còn quá nhỏ chịu cảnh cha như thế, nên đều dặn dò con cháu trong nhà nhường nhịn, chăm sóc con bé.

 

Đám trẻ trong thôn mực tình nghĩa, ngày nào cũng thấy lũ trẻ túm tụm tay trong tay kéo Lục Bảo ngoài sân, bờ đê chơi đùa. Nhờ , Lục Bảo cũng dần bạo dạn hơn nhiều.

 

Lục Bảo chủ động nắm tay Lục Ngọc, trông con bé cũng sáng sủa, lanh lợi hơn hẳn. Có lẽ vì hồi nhỏ ăn uống đầy đủ nên tóc con bé khô và ngả vàng. Bác sĩ ở trạm xá bảo nếu bồi bổ thêm một chút thì sẽ cải thiện thôi.

 

Lục Bảo chạy tới tìm Lục Ngọc, hớn hở : “Dì Hai về , bảo dì tối nay sang nhà ăn cơm.”

 

Từ khi gả nhà tàn tật, chị Hai Lục cũng chẳng bén mảng về thôn nữa. Chị khác với cha Lục tính tình hèn nhát, chị vốn căm ghét bà nội Lục tận xương tủy, về thôn thì kiểu gì cũng qua đó hỏi thăm, chị .

 

Chỉ là chị Cả gặp chuyện may, các chị em mới bất đắc dĩ nối liên lạc với .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-122.html.]

Bà Tiêu Thái Liên Lục Ngọc và Lục Bảo chuyện, liền bảo cô: “Bên nhà con gái việc, hôm nay cần về nhà chồng ăn cơm .”

 

Lục Ngọc khẽ đáp: “Con cảm ơn ạ.”

 

Bà Tiêu Thái Liên thấy cô con dâu vẫn một lòng hiếu thảo với như , trong lòng càng thêm vui vẻ, đối đãi ôn hòa, nồng hậu hơn với cô.

 

Lục Ngọc cùng Lục Bảo trở về nhà họ Lục.

 

Từ xa trông thấy một chiếc xe bò dừng cổng nhà , chị Hai Lục cùng đ.á.n.h xe đang tất bật dỡ hàng.

 

Lục Ngọc vội vàng chạy tới giúp một tay, đùa: “Chị Hai, trông chị như thể định dọn về ở luôn ?” Cô thoáng qua, nào là hơn ba mươi cân thịt heo tươi rói, hai con vịt béo núc ních, còn một rổ trứng gà con con nữa chứ. Ngoài , chị còn mang theo ít quần áo còn mới tinh tươm.

 

Hàng hóa chất đầy túi lớn túi nhỏ, nhà họ Lục vốn chẳng lớn bao nhiêu, giờ thứ dỡ xuống gần như lấp đầy cái sân con con. May mà bây giờ là lúc , nếu thì thể nào cũng một đám xúm đen xúm đỏ quanh nhà mà trầm trồ bàn tán ngớt.

 

Chị Hai Lục đáp: “Lâu lắm mới về thăm nhà một chuyến, thể về tay chứ.” Chuyển xong đồ đạc, chị liền bảo đ.á.n.h xe trở về.

 

Lục Ngọc cùng chị Hai Lục khệ nệ bê quần áo và những đồ đạc lỉnh kỉnh khác trong nhà.

 

Chị Cả đang ở trong nhà, cả căn nhà nồng nặc mùi t.h.u.ố.c bắc.

 

Giờ đây Trần Bình thể , thậm chí đồng, nhưng vẫn thể việc nặng. Lúc ở bệnh viện, bác sĩ bảo cơ thể của Lục Bình giờ yếu ớt như con diều giấy rách tả tơi.

 

Nội tạng bên trong hư hại nặng nề, may mà còn trẻ, chăm sóc bồi bổ cẩn thận một chút, còn thể hồi phục phần nào. Lục Bình trông thấy chị Hai Lục, cũng thấy lòng ấm áp, thiết vô cùng. Lúc đầu, những ngày chị Cả viện, chính chị Hai là luôn ở bên túc trực, chăm sóc tận tình.

 

Mấy thứ đồ lặt vặt thì dễ , chỉ ba mươi cân thịt heo tươi rói thì đúng là một bài toán khó. Giờ trời nóng bức thế , tìm cách xử lý thật , nếu chỉ mấy ngày là sẽ biến chất, hỏng hết cả.

 

Chị Hai với Lục Ngọc: “Thịt Tiểu Ngọc cứ lấy một phần mang về mà dùng. Giờ em cũng kết hôn, sống cùng chồng, cũng cách lấy lòng chồng thì mới dễ sống, dễ thở hơn .”

 

Chị Hai bổ sung: “Đây là con heo nhà bọn chị nhận nuôi chung với thôn, lớn tới cả tạ rưỡi chứ, nhưng dạo đúng lúc hết lương thực, heo đói đến mức sụt cân, chồng chị xót của, đợi nữa nên gọi tới mổ thịt, chia chác cả !”

 

---

Loading...