Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-11-05 06:15:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Họ vốn ăn tập thể, cả năm may mới chia chút lương thực, thịt thà và dầu đậu nành. Mỗi nhà nếu may mắn lắm thì còn dư một hai trăm đồng là quá !

 

Chia đều cho mỗi thì chẳng đáng là bao. Bà Tiêu Thái Liên, cũng chỉ chia cho mỗi nhà mười lăm đồng, còn đều sung quỹ chung của gia đình.

 

Vợ chồng các phòng, trong cuộc sống thường nhật luôn lo toan chi tiêu, giao thiệp đó đây.

 

Mười lăm đồng cũng chỉ đủ để giật gấu vá vai mà thôi!

 

Vậy mà nay, chỉ cần đầu tư món cổ vịt kho, mỗi ngày thể kiếm nhiều đến thế ư? Hơi thở của các chị dâu trong nhà đều trở nên dồn dập, nặng nề.

 

Đặc biệt là mấy cả, hai, ba, tuy vợ đang ăn buôn bán, nhưng cũng chẳng để tâm mấy, chỉ nghĩ là giúp vợ bổ củi, gánh nước, những việc nặng nhọc tay chân mà thôi.

 

Ban đầu họ cũng quá coi trọng việc , nhưng hôm nay, khi tiền chia , họ mới vỡ lẽ, hóa trong nhà đang ăn lớn đến .

 

Lục Ngọc với chị cả Phó: “Chị cả, đây là tiền lời của một phần vốn góp, hai mươi tám đồng năm hào. Chị đếm xem .”

 

Chị cả Phó thấy những tờ mười đồng Đại Đoàn Kết phẳng phiu, sáng loáng, mừng rỡ mặt. là tiền thanh toán từ cung tiêu xã về khác, mới tinh, thấy thích mắt . Loại tiền lớn như thế , họ đều nỡ tiêu.

 

Chị cả Phó đếm đếm hai , gật đầu : “ , đủ cả.” Số tiền đủ để chị trả món nợ vay mượn lúc ban đầu.

 

Mắt chị hai Phó cũng sáng lên lấp lánh. Chị đưa tay ngửi thử mùi tiền, thấy thật thơm.

 

Lục Ngọc cũng đưa hai mươi tám đồng năm hào cho chị hai.

 

Chị hai cũng đếm đếm mấy . Anh hai Phó bên cạnh đến đỏ cả mắt, bèn : “Em cho cầm thử một lúc xem nào.” Anh cũng cảm nhận cái cảm giác cầm tiền lớn là thế nào.

 

Trong nhà họ Phó, các phòng đều chút tiền riêng giấu giếm, chẳng dám để ai . Vậy mà , ngay mặt bà Tiêu Thái Liên, họ đường đường chính chính cầm tiền . Bây giờ giá thịt heo mới chỉ một đồng hai hào một cân, tiền đủ mua bao nhiêu là thịt chứ!

 

Trên mặt hai Phó cũng tràn đầy vẻ kích động, hân hoan.

 

Lục Ngọc đưa phần tiền của chị Ba Phó cho chị , chị Ba Phó cũng lấy vui mừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-106.html.]

 

Ba họ mỗi chia một phần, Tiêu Thái Liên một nhận ba phần, Lục Ngọc hưởng bốn phần. Ai nấy đều đồng tình với cách chia , bởi chồng Tiêu Thái Liên là lo toan việc trong nhà, tiền bà giữ thì cuộc sống gia đình cũng định hơn. Còn Lục Ngọc, dĩ nhiên cần bàn cãi. Mối ăn là do cô nghĩ , đích bỏ công sức lẫn kỹ thuật , hưởng nhiều hơn một chút cũng là lẽ đương nhiên.

 

Tiêu Thái Liên chia tám mươi lăm đồng năm hào, còn Lục Ngọc thì giữ một trăm mười mốt đồng.

 

Tiêu Thái Liên thấy tiền về tay cũng vui vẻ mặt, nhưng bà luôn là đầu trong nhà. Bà xấp tiền : “Trước đây, đứa em út các con mượn bốn trăm năm mươi đồng để mua chiếc xe ba bánh, chuyện đều rõ cả chứ?”

 

Ai nấy đều gật đầu xác nhận.

 

Lúc đó chị Ba Phó còn thì thầm với Ba Phó rằng, ngờ nhiều tiền như .

 

Tiêu Thái Liên đưa năm trăm đồng cho Phó Cầm Duy, nhưng cuối cùng mua xe chỉ dùng hết bốn trăm năm mươi đồng, còn thừa năm mươi đồng thì trả cho Tiêu Thái Liên.

 

Tiêu Thái Liên : “Tiểu Duy và Lục Ngọc là hai đứa nhỏ nhất trong nhà. Hai đứa nó màng tư lợi, mang về cả mối ăn hái tiền như thế . Chiếc xe ba bánh cũng là của chung trong nhà. Mẹ nghĩ thế , chiếc xe xem như sung công, tiền mua nó thì cùng bỏ . Bốn em các con cộng thêm , mỗi góp chín mươi đồng, các con thấy thế nào?”

 

Tiêu Thái Liên một nuôi lớn bốn đứa con, mà đứa nào cũng yên bề gia thất. Điều bà luôn chú trọng là sự công bằng, thằng Tư (Phó Cầm Duy) mua xe ba bánh là vì công việc chung của gia đình, Lục Ngọc dẫn dắt ăn kiếm món tiền lớn, thế nên thể để những còn hưởng hết lợi lộc mà hai đứa nó chịu thiệt thòi.

 

Lần Tiêu Thái Liên chủ động đưa ý kiến, bởi bà đây tiền, nhưng giờ mới mười ngày thể chia hơn hai mươi đồng, tới một tháng là thể góp đủ chín mươi đồng.

 

Anh Cả Phó : “Mẹ đấy, khoản tiền vốn dĩ là cùng bỏ mà!”

 

Chị Dâu Cả : “Con cũng ý ạ.”

 

Anh Hai Phó : “Con ý kiến gì khác ạ.”

 

Chị Dâu Hai Phó thì trực tiếp rút hai tờ đại đoàn kết từ trong xấp tiền nhận : “Mẹ ơi, hai mươi đồng cầm ạ, chúng con còn nợ bảy mươi.”

 

Chị Dâu Ba Phó thấy chị Dâu Hai nhanh tay đưa , cũng vội : “Vâng, chúng con cũng xin góp ý như ạ.”

 

Ba trai của Phó Cầm Duy đều rút hai mươi đồng đưa cho Tiêu Thái Liên.

 

---

Loading...