"Liễu di nương, nàng họ Liễu. Nàng thực họ Trương, là cô nhi cuối cùng của thế tộc Trương gia ở Bắc Cương."
Nghe thấy cái tên , lập tức mở to mắt: "Trương gia Bắc Cương, là Trương gia đó ?"
"Phải."
Tinhhadetmong
"Trương gia 'trăm quỷ đêm , ngàn kỵ trấn ải'?"
"Phải."
"Trương gia tham ô quân lương dẫn đến trận đại bại ở núi Hoành Dương."
"Phải."
Theo từng lời đáp của Nhiếp Hàn Sơn, lòng giật . Ta mơ hồ hiểu vì thái độ của Nhiếp Hàn Sơn đối với Liễu di nương đặc biệt như .
Trương gia Bắc Cương công giữ nước, nhưng cũng tội mất nước. Trận đại bại ở núi Hoành Dương năm đó, Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ. Kéo theo đó, đầu của vài vị quan phụ trách quân lương và quân nhu rơi xuống, cả kinh thành một phen dậy sóng.
"Trương gia theo Nhiếp gia nhiều năm, cùng sinh t.ử. Mẹ của Liễu di nương là em họ của mẫu . Trước khi lâm chung, bà quỳ xuống cầu xin bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Trương gia. Lúc đó đang trong thời kỳ chiến sự hỗn loạn, chỉ thể đưa nàng về phủ an trí, đổi tên đổi họ." Trong mắt Nhiếp Hàn Sơn toát lên sự mệt mỏi sâu sắc.
"Chuyện riêng tư như , hôm nay Vương gia với . Đây là..." Ta rũ mắt xuống, mơ hồ chút bất an.
"Vi Vi, nàng hẳn hiểu."
"Vậy tại bây giờ mới ?" Ta lập tức phản bác.
Nhiếp Hàn Sơn . Chàng đưa tay nắm lấy tay : "Bởi vì chiến trường vô tình. Dù bên ngoài đồn đại là chiến thần bách chiến bách thắng, nhưng cũng sẽ thương, cũng sẽ c.h.ế.t. Có thể là một mũi tên lạc vô tình bay đến, thể là một thanh kiếm thép c.h.é.m từ tới. Ta cũng sẽ như tổ tiên , ngủ yên lòng đất Bắc Cương."
"Không ai chiến trường mà thể đảm bảo nhất định sẽ trở về. Cho nàng cũng chỉ thêm một mối bận tâm mà thôi."
"Mặt khác, e rằng Vương gia cũng cảm thấy việc và Liễu di nương sống riêng ở hai khu như bây giờ đỡ phiền phức, đúng ?" Ta thẳng thừng .
"Phải, thừa nhận." Nhiếp Hàn Sơn nghiêm nghị, đáp lời một cách quang minh chính đại.
"Ngoài , Vi Vi, từng chạm nàng ."
"Hả, gì cơ?" Ta ngạc nhiên mở to mắt, xong lời , nhất thời nên lời.
Nhìn Nhiếp Hàn Sơn thế nào cũng là một đàn ông bình thường, chẳng lẽ cơ thể vấn đề gì ?
Có lẽ vì ánh mắt quá kỳ lạ, kìm mà cãi : "Nàng đang nghĩ cái gì lung tung ?"
"Nạp nàng vốn là việc bất đắc dĩ. Chăm sóc nàng là di nguyện của Trương gia. Hơn nữa, đây vốn ý định lấy vợ sinh con."
"Nói vô tình cũng , ích kỷ cũng . Con cháu Nhiếp gia mấy đời đều chôn xương cốt ở Bắc Cương. Chỉ còn một đối diện với thảo nguyên mênh m.ô.n.g đó. Ta con cái tiếp tục gánh lấy mệnh bình định Hung Nô, sống những ngày tháng lo sợ, mệt mỏi. Nếu đời may mắn kết thúc chiến sự thì . Nếu c.h.ế.t , phận của Nhiếp gia sẽ kết thúc tại đây." Nhiếp Hàn Sơn thản nhiên , ngón tay chai sần khẽ vuốt ve mu bàn tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-nhu-vi-npdj/chuong-26.html.]
Ta khẽ khựng : "Vương gia ý định lấy vợ, khi Thái hậu nương nương ban hôn, tại từ chối?"
"Không thể từ chối."
"Vì ?" Ta kìm hỏi.
"Bởi vì để bình định Hung Nô, cần sự ủng hộ của bà ." Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu , đáp, "Bệ hạ thực hề thấy Trấn Bắc quân lớn mạnh. Đối với Người, Hung Nô cũng là một sự kìm kẹp đối với Trấn Bắc quân."
Công cao chấn chủ là điều khó giải quyết đối với hoàng quyền từ xưa đến nay.
Lời đến đây là đủ . Nói tiếp sẽ quá nhạy cảm.
Ta im lặng, chằm chằm tấm màn che giường, từ từ tiêu hóa thông tin . Nhiếp Hàn Sơn cũng vội, lặng lẽ ở bên cạnh .
Mãi cho đến khi Hổ Phách ở ngoài hỏi cần dọn cơm .
Ta đáp một tiếng, chống dậy. Chuẩn xuống giường, đột nhiên hỏi một câu: "Vậy còn Liễu di nương, bây giờ Vương gia định gì?"
"Những năm qua nàng cũng kiếm đủ ít tiền bạc . Hai năm nữa, đợi gió yên bão lặng ở kinh thành, sẽ chọn cho nàng một gia đình ở Bắc Cương, để nàng an nhàn, hạnh phúc cả đời." Nhiếp Hàn Sơn đỡ một tay, bàn tay lớn trượt xuống, đó nắm lấy tay .
"Vi Vi, đây là . chúng vẫn còn nhiều thời gian."
Trong lòng hiểu ý , nhưng đáp . Ta chỉ cúi mặt xuống, mỉm .
Ăn cơm xong, Nhiếp Hàn Sơn nghỉ ở chính viện.
Hổ Phách mượn cớ phục vụ tắm rửa, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, đây là...?"
Ta lắc đầu: "Cho về nhà truyền tin. Ngày mai sẽ về một chuyến."
"Vâng."
Buổi tối, thể cảm nhận sự động lòng của , nhưng cuối cùng vẫn tuân thủ lời hứa với , kiềm chế sự bốc đồng khi đồng ý.
Chỉ là ngủ ngon giấc.
15
Mặc dù chiến sự ở Bắc Cương kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều việc hậu kỳ cần xử lý. Kéo theo đó là ít phủ mở tiệc mời khách, Nhiếp Hàn Sơn cũng nhiều thời gian rảnh rỗi. Sáng sớm ngày thứ hai, ngoài.
Hổ Phách sai chuẩn xe ngựa. Chúng đang định về nhà thì thấy Hộ đại giám dẫn xe ngựa cửa phủ.
"Vương phi nương nương, Thái hậu nương nương lời mời."
Hổ Phách ngạc nhiên, chớp mắt .