Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 945

Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:18:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tháng mười hai, thành phố Thượng Hải rơi một đợt tuyết, Đường Niệm Niệm càng thêm lười biếng, ngay cả ổ chăn cũng chẳng , bà cụ Đường cũng tới gọi cô dậy, còn trở nên hiền lành, mỗi ngày hỏi cô ăn cái gì, khiến cho Đường Niệm Niệm một cảm giác cô mắc bệnh hiểm nghèo, sắp sống lâu đời, bà nội của cô cho cô sự quan tâm từ ái lâm chung.

"Bà nội, con ăn súp hoành thánh cây tể thái!"

Đường Niệm Niệm gọi món, súp hoành thánh cây tể thái quá ngon, cô thể ăn một ba chén.

"Một hồi sẽ gói!"

Bà cụ Đường đồng ý thoải mái, bảo thím Trương mua cây tể thái.

Hiện tại chợ bán thức ăn cây tể thái của nuôi trồng, trong veo như nước, còn mập, chỉ là mùi vị hoang dại.

"Bà nội, con ăn chả giò chiên, nhân đậu sên!"

"Được, một hồi !"

"Bà nội, con ăn bánh sủi cảo nhân rau cần!"

"Bà nội, con ăn mì căn cuốn!"

"Bà nội, con ăn bánh bao đậu hũ!"

Trong thời gian , Đường Niệm Niệm thỉnh thoảng sẽ gọi đồ ăn, tính tình bà cụ Đường cực kỳ , cầu là cung, tận tâm tận lực sắp xếp với thím Trương, khiến cho Đường Niệm Niệm cảm thấy áy náy, hình như dạo gần đây cô quá, vẫn là yên tĩnh mấy ngày .

bà cụ Đường bắt đầu lo lắng, chạy tới hỏi cô trong thoải mái .

"Không, dễ chịu mà!"

Đường Niệm Niệm thoải mái duỗi lưng một cái, hiện tại cuộc sống của cô quá tiêu dao, ăn ngủ , ăn cái gì thì cái đó, thần tiên cũng khoái lạc bằng cô.

"Vậy con ăn?"

Bà cụ Đường tin, hôm nay gọi món ăn, quá khác thường.

"Ăn chứ, bữa sáng bữa trưa đều thiếu!"

Cô còn ăn ít, gần đây khẩu vị của cô vô cùng , cảm thấy như bụng nhỏ mũm mĩm .

"Con thèm món gì hết hả?"

Bà cụ Đường vẫn chút lo lắng, gọi món thì là cháu gái.

"Có, ăn sườn xào chua ngọt!"

Đường Niệm Niệm thành thật trả lời, gần đây cô thèm sườn xào chua ngọt, nhưng món phức tạp, cô ngượng mồm nhắc.

"Muốn ăn thì , nhẫn nhịn gì!"

Lúc bà cụ Đường mới yên tâm, ăn là . Bà Đường Niệm Niệm ngày càng mũm mĩm một cái, vô cùng hài lòng, sự mũm mĩm đều là bà và Tiểu Trương mớm thức ăn mà , phụ nữ t.h.a.i thì ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng, như thế đứa bé sinh mới thể khỏe mạnh.

thể xác định trăm phần trăm, cháu gái đang mang thai, chờ trời , sẽ bảo Tiểu Thẩm dẫn đến bệnh viện kiểm tra.

Bà cụ Đường hăng hái phòng bếp sườn xào chua ngọt.

Đường Niệm Niệm trừng mắt , trong lòng chút bất an, chẳng lẽ cô thực sự bệnh nan y? Nếu bà nội của cô dễ dãi thế?

Không đúng, hiện tại sức khỏe của cô còn mạnh mẽ hơn trâu, khả năng bệnh nan y, chỉ là gần đây cô lười vận động, ăn uống còn ngon miệng.

Đường Niệm Niệm dứt khoát tự bắt mạch xem xét tình trạng sức khỏe, nhanh cô phát hiện bất thường, cô mang thai.

Hẳn là hai tháng, khó trách gần đây thích ăn yêu ngủ.

Khó trách bà nội của cô hiền lành dịu dàng như .

Mọi thứ đều lời giải.

Đường Niệm Niệm cũng quá vui mừng, bình tĩnh tiếp tục ngủ, khi ngủ còn đưa yêu cầu một cách cực kỳ hùng hồn: "Bà nội, con còn ăn sườn già xào chua ngọt!"

m.a.n.g t.h.a.i một , nhất định thừa dịp hiện tại thêm yêu cầu, về sẽ cơ hội.

Sau khi yêu cầu xong thì cô ngủ, ngủ một giấc dậy ăn cơm chiều, sườn non xào chua ngọt, sườn già xào chua ngọt xong, Đường Niệm Niệm ăn đến quên cả trời đất, Thẩm Kiêu cảm thấy kỳ lạ, Niệm Niệm thích ăn vị giấm đường, hiện tại khẩu vị đổi?

Chẳng lẽ là sống chung thời gian dài, đồng hóa?

 

 

Thẩm Kiêu cực kỳ thích ăn tất cả đồ ăn vị giấm đường, cảm thấy nhất định là ảnh hưởng, tình cảm vợ chồng sâu sắc, khẩu vị đều sẽ đổi theo, bình thường.

Lại qua mấy ngày, tuyết tan, mặt đất cũng trơn, lúc bà cụ Đường mới bảo Thẩm Kiêu dẫn cháu gái đến bệnh viện kiểm tra.

Thẩm Kiêu lập tức căng thẳng, vô cùng lo lắng dẫn theo vợ bệnh viện. Sau một loạt kiểm tra xong, bọn họ chung một băng ghế dài tại hành lang chờ kết quả.

"Anh thích con trai con gái?" Đường Niệm Niệm hỏi.

"Thích tất."

Thật Thẩm Kiêu đều thích, con nít đáng ghét, nhưng Niệm Niệm sinh vẫn thích.

"Về phụ trách giáo d.ụ.c con cái, thể nuôi phá gia chi tử!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-945.html.]

Đường Niệm Niệm tự hiểu lấy , cô chắc chắn kiên nhẫn quản giáo trẻ con, vẫn là giao cho Thẩm Kiêu .

"Chắc chắn sẽ , lời thì đánh!"

Thẩm Kiêu lòng tin, sự giáo d.ụ.c bằng roi vọt của , chắc chắn sẽ xuất hiện đứa con bại gia tử.

"Anh tay nên nhẹ chút, dù cũng là ruột thịt của chúng , đừng đ.á.n.h c.h.ế.t!" Đường Niệm Niệm dặn dò.

"Yên tâm , đ.á.n.h c.h.ế.t!"

Thẩm Kiêu lòng tin với , tay nặng nhẹ, nhiều lắm là đau mấy ngày, để đứa trẻ nhớ lâu một chút.

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, cô buồn ngủ, cô cảm thấy cô m.a.n.g t.h.a.i một con rùa đen, mỗi ngày chỉ ngủ.

Cô dựa trong n.g.ự.c Thẩm Kiêu ngủ, nhanh ngủ , ánh mắt mấy phụ nữ t.h.a.i bên cạnh bọn họ đều kỳ lạ. Bọn họ thấy cuộc trò chuyện mới nãy của hai , thật là lo lắng con của bọn họ. Cha vẻ hung tàn như , tương lai đứa trẻ thật đáng lo!

Kết quả , đúng là Đường Niệm Niệm mang thai, bác sĩ bảo bọn họ tròn ba tháng thì về chụp siêu âm.

Đường Niệm Niệm khi xác định m.a.n.g t.h.a.i trở thành bé cưng trong nhà. Mỗi bữa, cơm đến há miệng, áo đến thì vươn tay, như cuộc sống thần tiên, ngay cả cô yêu cầu lên giường ăn cơm, bà cụ Đường cũng chiều theo cô.

Thẩm Kiêu còn cố ý một cái bàn nhỏ cho cô, đặt ở giường thuận tiện cho ăn cơm, bà cụ Đường thì tự bưng đồ ăn đến giường. Cuộc sống hạnh phúc như , khiến cho Đường Niệm Niệm nhịn cầu nguyện, hi vọng đang bầu Na Tra.

Mang t.h.a.i ba năm, thì thể hưởng thụ ba năm , bao!

Chỉ là cầu nguyện của cô thành công, ngay cả m.a.n.g t.h.a.i mười tháng cũng tới, bởi vì cô m.a.n.g t.h.a.i ba đứa, bác sĩ khả năng cao sẽ sinh non, bảo cô lúc bảy tháng là viện.

Bà cụ Đường kích động lo lắng, ngay cả ăn tết cũng về Đường Thôn, mỗi ngày thăm nom ở bên Đường Niệm Niệm, Mục Anh Liên cũng chạy tới chăm sóc, còn mang theo nhiều t.h.u.ố.c bổ.

Người một nhà đều vây quanh Đường Niệm Niệm, cuộc sống dưỡng t.h.a.i hạnh phúc ngắn ngủi, lẽ là bởi vì linh tuyền. Mặc dù Đường Niệm Niệm m.a.n.g t.h.a.i ba đứa, nhưng thể cảm thấy nặng nhọc, hơn nữa cô luôn luôn kiên trì đến tám tháng mới sinh.

Tháng 6 năm 1982, Đường Niệm Niệm thuận lợi sinh hạ ba đứa bé tại bệnh viện.

Đứa lớn là con trai, đứa thứ hai là nữ, đều sinh thuận lợi. Chỉ đứa thứ ba là chậm chạp giống rùa đen, cách chị tầm mười phút mới ngoài, còn là Đường Niệm Niệm mắng mới chui . Bởi vì bác sĩ trong bụng cô còn một đứa chịu , vẫn , bác sĩ sẽ đưa tay kéo.

Đường Niệm Niệm nghĩ tới hình ảnh tay bác sĩ luồn trong bụng của cô, thì khỏi nổi da gà, đó cô quát ầm lên với bụng : "Thằng ranh con mày còn , sẽ bảo cha mày đập nát cái m.ô.n.g của mày!"

Chưa tới hai phút, đứa thứ ba .

Sinh sản kết thúc trong thắng lợi, Đường Niệm Niệm ba đứa bé đỏ rừng rực, ghét bỏ : "Thật !"

Sau đó thì ngủ.

 

Đến khi Đường Niệm Niệm tỉnh thì là ngày hôm , cô tiếng của ba đứa trẻ đ.á.n.h thức, bà cụ Đường và thím Trương đang cho ba đứa bé ăn sữa bột, Thẩm Kiêu đang trông ở bên giường, thấy cô tỉnh thì lập tức bưng canh cá nóng hổi đến.

Canh cá diếc là do thím Trương hầm, cho bình giữ nhiệt, lúc đổ vẫn còn bốc khói, nước canh màu trắng đục trông ngon miệng.

Sinh con là việc tiêu tốn thể lực, Đường Niệm Niệm đói tới mức n.g.ự.c dán lưng từ lâu , cô để Thẩm Kiêu đỡ dậy, lưng tựa lên gối uống canh cá từ tay Thẩm Kiêu.

“Không bỏ muối ?” Đường Niệm Niệm uống một ngụm to, suýt chút nữa ói hết ngoài, canh cá mà cho muối thì chả khác gì dầu gan cá cả, mùi tanh càng nồng hơn, cô nuốt .

“Cho một chút, đang trong thời gian ở cữ thể ăn quá nhiều muối.” Thím Trương giải thích.

“Cháu bịt mũi ngửi thấy gì, đừng nếm kỹ là .” Bà cụ Đường đưa ý kiến, khi ở cữ cũng uống canh cá và canh móng giò như thế.

Đường Niệm Niệm buồn bực bịt mũi , một uống hết bát canh, trong miệng cô là mùi tanh nên vội vàng uống hớp nước súc miệng.

Mộng Vân Thường

“Oe…”

Tiếng của đứa trẻ lanh lảnh vô cùng, cả cái phòng bệnh cũng thể thấy , ngay đó một tiếng khác vang lên, cũng hừng hực ầm ĩ như thế, một cái cổ họng .

Qua một lúc , tiếng rì rì vang lên, âm thanh nhỏ hơn hai cái nhiều, nó rầm rì khe khẽ.

Đường Niệm Niệm tiếng rì rì chắc chắn là thằng ba, lúc ở trong bụng rầm rì, khi ngoài vẫn rầm rì, cả cô và Thẩm Kiêu đều cái tính hùng hùng hổ hổ, sinh cái đứa kề cà ?

Đột biến gen ?

“Cái giọng thật đấy, bác sĩ cũng mấy thằng nhóc nhà khỏe khoắn lắm, trông giống sinh ba.”

Bà cụ Đường bế thằng cả lên, vươn tay sờ lên m.ô.n.g nó cởi tã một cách thành thạo, bà cụ mỉm : “Cụ bỉm cho con nhé, đói nào, bỉm xong cụ pha sữa bột cho con!”

Thím Trương lượt bế thằng hai và thằng ba lên, đều tè cả , ba thằng nhóc gì cũng theo sát thằng cả, đến cả ị đái cũng dí theo.

Đường Niệm Niệm uống canh cá xong thì buổi chiều sữa, cô bèn cho ba đứa bé uống sữa, lúc đây cô mới cảm giác , lúc bọn trẻ ở trong lòng cô sức b.ú sữa, trán toát bồ mô, b.ú tới nỗi phát tiếng ừng ực, thì cảm giác trong lòng cô vô cùng thần kỳ.

Có lẽ cảm giác chính là tình !

Khi Đường Niệm Niệm quá hiểu những từ liên quan đến tình , ví dụ như khi con cái gặp nguy hiểm thì sẽ lao lên chắn đỡ cho con hề do dự.

Lúc thấy những lời cô sẽ cho là đúng, cô còn từng nghĩ rằng nếu như cô thì lẽ sẽ vô tư như , cô sẽ cố gắng nuôi dạy con cái nhưng bảo cô hy sinh bản để đổi lấy mạng sống của con thì lẽ cô .

bây giờ cô thật sự , khi ôm con b.ú sữa cô bỗng hiểu thấu câu .

Tình mẫu t.ử sẽ cân nhắc lợi mà là một loại hành vi trong vô thức, nếu như hại ba đứa con của cô thì cô cũng sẽ bảo vệ chúng bằng cả tính mạng.

Sữa của Đường Niệm Niệm đủ cho ba đứa con, nên vẫn bổ sung thêm sữa bột, chỉ một ngày mà ba đứa trẻ lớn lên nhiều, mặt còn nhăn nhó nữa, trông xinh xắn hơn nhiều.

Chỉ là ba đứa trẻ đều nhỏ con hơn so với những đứa bé bình thường một chút, thằng cả là nặng nhất cũng chỉ 2 kg tám lạng, thằng hai là hai cân hai lạng, thằng ba hai cân, nhưng bác sĩ ba đứa nhóc đều vô cùng khỏe mạnh, bệnh tật bẩm sinh nào.

 

 

 

 

Loading...