Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 944
Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:18:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong cô ngủ ngay, lời bà cụ Đường cô thấy.
"Đứa nhỏ ngủ là ngủ, vẫn vô tư lự y như hồi còn bé.”
Bà cụ Đường tức giận một câu, nhà lấy thêm chăn, đắp kín cháu gái.
"Thím, chắc Niệm Niệm nhỉ?"
Thím Trương một suy đoán to gan.
Bà cụ Đường đang nhà, kích động suýt chút vấp cánh cửa ngã, bà bắt lấy cánh tay Thím Trương, kéo phòng hỏi chuyện.
"Mấy hôm nay Niệm Niệm luôn luôn mệt rã rời, một ngày hơn nửa ngày là đang ngủ, coi bộ là .” thím Trương nắm chắc cho lắm, dù Đường Niệm Niệm cũng lười, một ngày nửa ngày.
"Cái tính, bình thường con bé đó ."
Bà cụ Đường chút thất vọng, lý do đủ sức thuyết phục.
"Cô còn thèm ăn, mỗi ngày nhắc tới đồ ăn ngon." Thím Trương nghĩ tới một lý do.
"Nó ngày nào thèm ăn?"
Bà cụ Đường trợn trắng mắt, thèm ăn từ nhỏ đến lớn, đầu chỉ nghĩ tới ăn ngon.
"Tiểu Trương, cô suy nghĩ một chút, còn gì khác thường?" Bà cụ Đường từ bỏ ý định hỏi.
"Không ."
Thím Trương lắc đầu, phát hiện của bà chỉ hai điểm , nhưng đều bà cụ Đường phản bác.
Bà cụ Đường càng thất vọng hơn, bà còn tưởng rằng thể bà cố nội chứ.
"Thím, cảm thấy là , Niệm Niệm thích ăn chả giò chiên ngọt, hai ngày còn bảo con , cô ăn ít, còn sườn xào chua ngọt và cá chiên chua ngọt, cô cũng thích ăn, trong thời gian cứ bảo con , khẩu vị cũng đổi, thì là cái gì?"
Thím Trương nghĩ tới lý do hợp lý khác, khẩu vị của phụ nữ t.h.a.i khác bình thường, nhiều món thích ăn, khi m.a.n.g t.h.a.i đặc biệt thích ăn, gần đây Đường Niệm Niệm chính là như .
Mắt bà cụ Đường đột nhiên sáng lên, dùng sức vỗ đùi, vui vẻ : "Trước con bé ăn bánh bột nếp lăn mè đường!"
"Cái đúng, khẳng định là !"
Thím Trương cũng vỗ mạnh đùi, vui vô cùng.
" gọi điện thoại, bảo Mãn Ngân lấy cối giã tới đây!”
Bà cụ Đường phóng gọi điện thoại như gió, bánh bột nếp lăn mè đường mặc dù phiền phức, nhưng đây là chắt trai của bà ăn, phiền phức hơn nữa .
Đường Mãn Đồng đang công tác ở bên ngoài, mấy Đường Kiến Quốc và Đường Kiến Thụ đều đang học, Đường Thôn chỉ Đường Mãn Ngân và Đường Mãn Kim ở đó, bà cụ Đường gọi điện thoại trong xưởng, hiện tại Đường Mãn Ngân là chủ nhiệm phân xưởng trong xưởng.
"Mãn Ngân, con lấy cối giã trong , còn lồng hấp, gạo nếp, đậu nành, trong lúc nhất thời nhớ nổi, con hỏi Trân Châu, bảo nó chuẩn đầy đủ đồ bánh bột nếp lăn mè đường , con lái xe đưa đến!" Bà cụ Đường phân phó .
"Mẹ, mang bánh gạo qua ? Sao bánh bột nếp lăn mè đường ? Trong xưởng bận rộn, con gì lái !" Đường Mãn Ngân đưa qua, ông còn bận coi chừng xưởng mà.
"Bảo con mang qua thì mang qua gì, nhảm nhiều như ? Trong xưởng bận rộn hơn nữa cũng cần con tự việc, con sắp xếp thỏa công việc , đó chứ gì khó khăn ?”
Bà cụ Đường nổi quạu , mắng con trai hai kịp vuốt mặt.
Bà quan tâm nhà máy, bà còn coi quản phân xưởng quạt đan cỏ lúa mì cơ mà, gì Đường Mãn Ngân là lười đưa đồ.
"Con nhanh lên, ngày mai , Niệm Niệm đang chờ ăn."
"Niệm niệm ăn bánh bột nếp lăn mè đường? Không nó thích ăn ?"
Đường Mãn Ngân cảm thấy kỳ quái, ông nhớ con bé khi còn bé thích ăn bánh bột nếp lăn mè đường, chỉ thích ăn bánh gạo.
"Hiện tại thích ăn ư? Sao con nhảm nhiều , mau mau đưa tới!"
Bà cụ Đường chuyện nghi thai, hiện tại vẫn xác định, thể để lộ .
"Biết !"
Đường Mãn Ngân đồng ý, cúp điện thoại tìm vợ chuẩn đồ.
Cối giã, lồng hấp, đậu nành, gạo nếp, chủ yếu là bốn cái . Hôm , ông tự lái xe đưa qua, còn tiện thể chở theo Cửu Cân tan học về nhà.
Lúc Đường Mãn Ngân đến là giữa trưa, Đường Niệm Niệm thức dậy, ở trong sân ngáp.
Cửu Cân mười hai tuổi trổ mã, hình thể lớn hơn hẳn, cao một mét sáu , sự mũm mĩm khi xưa mất nhiều, nếu như cô bé chịu yên thì trông giống thục nữ, nhưng hễ nhúc nhích là mất sạch.
"Con tìm chị hai!"
Xe vẫn dừng hẳn, Cửu Cân mở cửa xe nhảy xuống, khiến Đường Mãn Ngân hoảng hồn hú vía, nổi giận rống lên: "Có con gái nhà ai giống như một đứa con trai , thể học theo chị ba con một chút ?"
Cả nhà chỉ con bé Cửu Cân là nghịch ngợm nhất, bọn con trai trong thôn cũng đ.á.n.h cô bé, các bạn nam trong trường học thấy cô bé là đau đầu, Đường Mãn Ngân thật lo lắng đứa cháu gái sẽ trở thành hội những khó tìm yêu trong tương lai.
"Chú hai, lá gan của chú nhỏ hơn gà!"
Cửu Cân cực kỳ ghét bỏ, cả nhà chỉ chú hai là lá gan nhỏ nhất.
"Con bé c.h.ế.t tiệt con lặp nữa? Chỉ học theo chị hai con!”
Mặt mo của Đường Mãn Ngân nhịn nổi nữa, nâng tay lên giáo huấn ranh con , Cửu Cân chạy té khói, còn thấy hình bóng.
"Đi gọi đến khuân đồ!"
Đường Mãn Ngân ở phía gọi, xe ông lái là xe tải, chỉ thể dừng ở giao lộ khu gia thuộc, cách nhà cháu gái còn một đoạn, gọi đến vác đồ.
"Biết !"
Cửu Cân lớn tiếng đáp , lúc ở cửa đụng Nghiêm Trung Kiệt.
Nghiêm Trung Kiệt mười tám tuổi trưởng thành, cao một mét năm mươi tám. Tỏa sáng trai ngời ngời, oai hùng bất phàm, hiện tại đang học lớp mười hai, mỗi ngày sẽ lái xe học về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-944.html.]
(Năm 1981: Thành phố Thượng Hải áp dụng quy định thành phố, các trường tiểu học trong nội thành và ngoại thành sẽ áp dụng sáu năm học, cấp hai, cấp ba là ba năm, cũng áp dụng diện chế độ giáo d.ụ.c sáu – ba – ba (sáu năm tiểu học, ba năm cấp hai, ba năm cấp ba).)
"Em la lối cái gì thế?”
Nghiêm Trung Kiệt nắm chặt b.í.m tóc đuôi ngựa của Cửu Cân, túm cô bé trở về, còn tỏ vẻ ghét bỏ : "Hai năm nay em cao chút nào thế? Vẫn thấp thế ?”
"Anh cao khác ? Anh cao tới hai mét ? Mới một mét tám mươi lăm đắc chí cái gì?"
Cửu Cân lập tức xù lông, ghét nhất là khác cô bé thấp, hơn nữa cô bé thấp chút nào, trong lớp học còn xếp nữa đấy.
"Chậc chậc, ăn t.h.u.ố.c nổ ?"
Nghiêm Trung Kiệt sờ cái mũi, con bé cao lên chút nào, nhưng tính tình thì khó ở hơn ít. Cậu thể trêu .
"Hừ!"
Cửu Cân ghét bỏ khinh bỉ, kéo vác đồ, sức lao động miễn phí dùng thì phí.
Nghiêm Trung Kiệt cao to cường tráng, tới một lát vận chuyển đồ sân , đó cũng chịu về nhà, lỳ ở nhà họ Thẩm chờ đồ ăn ngon, bởi vì Cửu Cân những vật là dùng để bánh bột nếp lăn mè đường.
Mặc dù từng ăn bánh bột nếp lăn mè đường, nhưng với nhiều năm kinh nghiệm ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Thẩm của , trực giác cho món chắc chắn ngon.
"Mẹ, Trân Châu pha gạo nếp , cô nước trong thành phố ngọt bằng nước giếng nông thôn."
Đường Mãn Ngân tranh công cho vợ nhà . Quả nhiên, bà cụ Đường liền nở nụ hài lòng, hôm qua trong điện thoại bà quên , nhưng con dâu hai thỏa, hổ là con dâu tri kỷ nhất của bà .
"Nếu con một nửa thông minh của vợ con thì bà đây cần lãng phí nước bọt c.h.ử.i con mỗi ngày!"
Bà cụ Đường hừ một tiếng, ánh mắt vô cùng chán ghét.
Đường Mãn Ngân hậm hực lui qua bên cạnh, mỗi ông khen ngợi Trân Châu thì đều c.h.ử.i ông một , rõ ràng ông chuyện gì, nhưng vẫn mắng vô duyên vô cớ, thật thiên lý.
"Bà nội, bà ăn đòn ?"
Đường Niệm Niệm chút thụ sủng nhược kinh, cô còn tưởng rằng bà nội của cô chịu cơ đấy, ngờ hôm nay vọng động tứ phương bánh bột nếp lăn mè đường.
Quả nhiên bà nội của cô vẫn yêu cô, chỉ là mồm độc mà thôi.
"Thế ăn !"
Bà cụ Đường trừng mắt , hùng hổ hấp gạo nếp.
Tuyên Trân Châu ngâm chừng trăm cân gạo nếp, bà cụ Đường và thím Trương hấp một lồng xôi nếp nóng hôi hổi, đổ hết tất cả xôi nếp trong cối giã, đó bắt đầu đánh.
Thật bánh gạo cũng như , khi máy móc đời, bánh gạo sẽ thủ công, cực kỳ tốn sức. Lúc giã bánh gạo gọi hơn mười mấy thanh niên trai tráng, một đập, một trở mặt cho bánh gạo bên trong cối giã, đập bánh gạo cực kỳ phí sức, phiên đập, một hai sẽ chịu đựng nổi.
Buổi chiều Thẩm Kiêu chuyện gì , còn gọi thêm mấy đến hỗ trợ. Bộ đội là nơi bao giờ thiếu sức lao động cường tráng, cơ bắp , sức lực cuồn cuộn.
Tham mưu trưởng Nghiêm ở sát vách cũng tham gia, mười mấy sĩ quan ở trong sân, Đường Mãn Ngân thấy thế thì chút run chân, đời ông từng thấy nhiều cán bộ như , tổ tông thật hiển linh.
"Món giống như bánh gạo ở quê , mỗi dịp tết đến nhà sẽ giã bánh gạo!"
Sĩ quan đang chuyện động tác giã bánh gạo đặc biệt thuần thục, ở quê cũng là tay giã bánh gạo thiện nghệ.
"Giã ngon thì ăn nhiều chút, xem xem bánh gạo của giống với quê của ?" bà cụ Đường .
"Được!"
Mọi trăm miệng một lời, cởi áo khoác dày, chỉ mặc chiếc áo lót, cả đám đều sức lực vô tận, hiệu suất giã bánh gạo kinh , hơn nữa những khác cũng tin chạy tới. Sân nhà của nhà họ Thẩm chật như nêm cối, dứt khoát dời ngoài, xếp hàng đ.á.n.h bánh gạo, cảm nhận bầu khí tết sớm.
Bánh gạo giã xong, bà cụ Đường nắn thành hình cái chén, đó nhồi nhân đậu sên hoặc là đường mật, đó xoa thành hình tròn, tiếp đó lăn với bột đậu nành xào chín, thế là một viên bánh bột nếp lăn mè đường ngọt ngào, mềm dẻo.
Cũng thể gói thêm nhân, khi cắt thành viên hình vuông thì rắc bột đậu nành lên hai mặt, ở giữa kẹp thêm đường đỏ, ăn giống như bánh mì kẹp.
Bánh bột nếp lăn mè đường khi nguội sẽ trở nên cứng ngắc, dùng dầu chiên hai mặt một lát, mùi vị cũng cực kỳ ngon.
Bà cụ Đường xong bánh bột nếp lăn mè đường, đưa cho cháu gái ăn , đó phân cho , mỗi đều nếm thử khí tết.
"Ngon thật, giống như đúc hương vị quê cháu!"
"Quê bỏ bột đậu nành và đường đỏ đậu sên, gọi bánh nếp giã, khi nguội sẽ ngâm trong nước, lúc ăn vớt , nướng lên ăn, hoặc là chiên ăn.”
"Quê gọi là bánh giầy, giống với bánh nếp giã của như đúc.”
Tất cả tràn đầy phấn khởi thảo luận bánh gạo nếp quê, cách đều khác mấy, chỉ là cách gọi khác .
Chừng trăm cân gạo nếp chỉ một buổi chiều giã xong, ngoại trừ chừa một chút cho nhà ăn, còn bà cụ Đường chia cho bên ngoài, từng nhà khu gia thuộc đều chia.
Đường Niệm Niệm ăn mấy viên bánh bột nếp lăn mè đường, cuối cùng thèm.
Sáng hôm , Đường Mãn Ngân lái xe trở về, còn mang theo Đường Cửu Cân, lúc trở về khéo đụng tới Nghiêm Trung Kiệt đạp xe họ. Cậu bé chống một chân xuống đất, trông chút cà lơ phất phơ, còn chút du côn.
"Em cao hơn đấy nhé, nếu sẽ vượt qua bài kiểm tra sức khoẻ của trường quân đội!"
Nghiêm Trung Kiệt cố ý ghẹo Cửu Cân, thật hiện tại Cửu Cân cũng lùn, cô bé cao hơn nhiều đồng lứa .
Mộng Vân Thường
"Em nhất định thể thi đậu trường quân đội, cứ chờ xem!"
Cửu Cân tức giận phồng má, tên thật là chọc ghét.
"Được, chờ!"
Nghiêm Trung Kiệt híp mắt vẫy tay, đạp xe .
Sang năm thi nghiệp trung học phổ thông, nếu gì bất ngờ xảy hẳn là thể thi đậu trường quân đội. Hiện tại con bé mới lớp bảy, chờ nghiệp mới thi đại học, đáng tiếc, nếu thể học chung một trường với con bé , mỗi ngày đều chơi đùa thì thú vị bao.
Nghiêm Trung Kiệt tiếc nuối lắc đầu, trong lòng nghĩ, là lưu ban một lớp?
Ý nghĩ chỉ lóe lên một cái tiêu diệt, nếu là thật sự lưu ban, khẳng định là con bé Đường Cửu Cân sẽ chế giễu , chịu nổi việc mất mặt đó.