Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 943

Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:18:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

"Mẹ, thích trẻ con như , bằng tự sinh một đứa?"

Đường Niệm Niệm đề nghị một cách chân thành, tuổi của Mục Anh Liên cũng xem là lớn, còn tới năm mươi nữa mà, hai năm nay sự điều trị của nước linh tuyền cô cho, khí sắc hồng nhuận, kinh nguyệt bình thường, thời mãn kinh bỏ xa xa đằng , sinh thêm hai đứa cũng vấn đề gì.

"Con đó cái đứa nhỏ thật sự là ăn linh tinh, bao nhiêu tuổi , còn sinh thì giống ai, hiện tại chỉ bà ngoại!"

Mục Anh Liên đỏ mặt ngượng ngùng, dạy dỗ con gái ở trong điện thoại một trận.

Đường Niệm Niệm bịt lỗ tai, đặt điện thoại xa chút , chờ Mục Anh Liên dạy dỗ xong, cho một đề nghị: "Mẹ nên bà nội, tuổi của cả, hai nhỏ nữa, nên thành gia lập nghiệp!"

Phương pháp dịu áp lực nhất chính là chuyển dời.

Mộng Vân Thường

Quả nhiên, nhắc tới hai đứa con trai, Mục Anh Liên lập tức tức giận tới mức thời kỳ mãn kinh đến thời hạn, càu nhàu liên miên dứt: "Vì về Hồng Kông ở, còn hai cái đứa đó chọc giận. Đứa lớn đứa bé đều thấy bóng , hai con còn đỡ chút, thể thường xuyên thấy tin tức các đóa hoa bên lề của nó báo chí, hôm nay là Lộ Lộ, ngày mai là Lỵ Lỵ, ngày mốt là An Kỳ, một ai là yêu đắn. Anh cả con thì càng khỏi , ngay cả tin tức cỏn con cũng thấy . Sắp xếp cho nó coi mắt, nó sẽ nước ngoài công tác, còn tuổi lớn lắm, gây dựng sự nghiệp . Anh hai con cũng y như , dứt khoát mắt thấy tâm phiền, cách xa xa."

Đường Niệm Niệm đặt điện thoại xa xa, chút hối hận vì dẫn lửa nhà .

ngờ ruột oán niệm sâu như với hai , chỉ mới dẫn nhẹ một mồi thể phun trào nhiều tức giận thế.

Đáng tiếc cô thực sự lười ngoài tránh giục sinh, trời đất bao la cũng dễ chịu bằng nhà , thật thích du lịch, chỉ ở nhà ăn ngủ ngủ ăn.

"Niệm Niệm, con đang ?"

Mục Anh Liên ở đầu bên điện thoại hỏi.

"Đây ."

Đường Niệm Niệm đáp một tiếng.

"Con đừng chê dông dài, con chung quy vẫn sinh con, dây dưa tới lớn tuổi mới sinh, còn bằng thừa dịp hiện tại tuổi còn trẻ sinh, sức khỏe khôi phục nhanh, sức lực cũng dồi dào. Chờ con , sai, sinh trễ thật sự bằng sinh sớm, bây giờ con sinh, còn thể giúp con chăm, chờ qua thêm mấy năm nữa sẽ chịu nổi ..."

Mục Anh Liên dông dài một trận, phân tích lợi và hại sinh sớm và sinh trễ, lý, Đường Niệm Niệm động lòng.

Cô đồng ý thương lượng với Thẩm Kiêu thử, sinh con là chuyện hai , một tính.

"Vậy con và Tiểu Thẩm cứ bàn bạc , thật hiểu nổi Tiểu Thẩm, thích trẻ con chứ..."

Mục Anh Liên nhỏ giọng thầm thì, bởi vì Đường Niệm Niệm lý do sinh con với bà là Thẩm Kiêu thích trẻ con, Thẩm Kiêu cũng thừa nhận, cho nên bà hiểu, đàn ông chỉ hận thể cưới mười bảy, mười tám bà vợ sinh con, đều hi vọng dân trong nhà đông đúc, con cháu đầy đàn, đàn ông thích trẻ con gần như tồn tại.

Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, trong sân tiếp tục .

Buổi tối chờ Thẩm Kiêu trở về, khi ăn cơm rửa mặt xong, hai liền tiến gian.

Những năm sự quản lý của Thẩm Kiêu, gian trở thành trang viên ngay ngắn trật tự, gà vịt dê bò ngựa thành đàn, sân thảo dược, vườn trái cây, đồng ruộng, thảo nguyên, rừng rậm, hải dương cỡ nhỏ và hồ nước... Tất cả đều quy hoạch trật tự rõ ràng.

Thẩm Kiêu còn tự tay xây dựng nhà hai tầng nhỏ, đồ dùng bên trong đều là tự , với Đường Niệm Niệm sẽ thường xuyên nghỉ ngơi ở trong nhà gỗ.

 

Sau khi tiến gian, Thẩm Kiêu huýt gió một cái, một con ngựa đen bóng lưỡng chạy đến, lông bờm như tơ lụa tung bay, con ngựa tên là Truy Phong, là con ngựa Thẩm Kiêu yêu nhất, mỗi khi tuần gian tiến sẽ cưỡi nó.

Truy Phong chạy đến mặt, đầu mật cọ bọn họ, Đường Niệm Niệm cho nó ăn mấy viên kẹo, con ngựa cực kỳ vui mừng, nâng móng lên hí lên, đó ngoan ngoãn vững, chờ đợi chủ nhân lên ngựa.

Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm cỡi chung một ngựa, quan sát gian, hai năm nay diện tích gian tăng thêm, tầng sương trắng vẫn ở đó, chút đổi.

"Không đằng sương trắng là cái gì?"

Đường Niệm Niệm vươn tay luồn sương trắng dày đặc màu như sữa bò, nhưng sờ bất kỳ vật gì, nhưng theo trực giác của cô chắc chắn đằng sương trắng điều bất ngờ vui vẻ.

"Nói chừng cũng là quặng mỏ." Thẩm Kiêu .

"Mặc kệ là mỏ gì cũng , nghĩa là lời.

Đường Niệm Niệm rút tay về, cô kén chọn, nhưng nếu để cho cô lựa chọn, cô hi vọng là mỏ năng lượng, giống khí thiên nhiên như mỏ than dầu hỏa, nguyên nhân căn bản bộc phát tận thế chính là nguồn năng lượng gặp nguy cơ.

Nếu đủ nguồn năng lượng, lẽ tận thế sẽ xảy ?

Hai cưỡi ngựa về nhà nhỏ nghỉ ngơi, Đường Niệm Niệm chuyện bà cụ Đường và Mục Anh Liên giục sinh: "Nghe em cũng lý, dù sinh con, sinh sớm một chút thành nhiệm vụ sớm một chút."

"Nghe em."

Thẩm Kiêu dễ tính, đều do vợ quyết định.

sinh sẽ quản giáo, lời thì đánh.

"Vậy rèn luyện thể, tranh thủ một sinh ba, chuyện ba năm trong một năm xong."

Đường Niệm Niệm quyết tâm, điều cô đầu đường tắt. Lời Nghê Quân Lan cũng khá lý, một t.h.a.i ba đứa hời, dù Mục Anh Liên và bà nội đều sẽ hỗ trợ cô chăm, cứ để bọn họ chăm.

Khóe miệng Thẩm Kiêu giật một cái, lòng đề nghị: "Anh cảm thấy chuyện vẫn là một một đứa tương đối phù hợp."

Một ba đứa, lo lắng bụng vợ sẽ nổ.

"Thích ba đứa, sinh ba đứa chính là năng lực của kém."

Đường Niệm Niệm bắt đầu vô , dù thể sinh ba đứa, đạt chính là vấn đề của Thẩm Kiêu.

"Năng lực kém em ?"

Giọng Thẩm Kiêu vang bên tai cô tràn ngập thở nguy hiểm, hai chân kẹp chặt, Truy Phong chạy nhanh như gió. Chỉ một cái chớp mắt vọt trong căn nhà nhỏ, đợi Đường Niệm Niệm kịp phản ứng, cô Thẩm Kiêu khiêng phòng, quăng lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-943.html.]

...

Buổi tối đó chỉ hình ảnh thích hợp trẻ em xem. Để chứng minh năng lực của , Thẩm Kiêu lấy sự quyết tâm khi luyện binh, bọn họ là, sương trắng cuối trong gian chỉ một buổi tối bắt đầu cuộn trào. Vốn dĩ vô cùng yên tĩnh, bây giờ trở nên nghịch ngợm.

Liên tục mấy ngày Thẩm Kiêu chỉ đang chứng minh, mệt, tinh thần sung mãn đến quá đáng, cuối cùng, Đường Niệm Niệm đá xuống giường, còn như tiếp, khẳng định cô sẽ kiệt sức mà c.h.ế.t.

Thu đông , hoa quế trong sân tạm biệt, mai vàng nở, mùi thơm hương hoa ngào ngạt. Bà cụ Đường cầm theo một túi lớn bánh gạo mới , Đường Mãn Đồng lái xe đón bà qua, bánh gạo là buổi sáng mới . Lúc tới khu gia thuộc, bánh gạo vẫn mềm mềm âm ấm.

Đường Niệm Niệm cầm bánh gạo ăn, gạo mới xong là ngon nhất. Trước cô thích nhất là theo bà nội cô bánh gạo, bánh gạo từ trong máy, nóng hổi ngút khói, tốc độ nhanh nên lấy kịp thời, bằng sẽ lẫn với khác.

Bà nội lấy ở phía , cô ăn ngay đằng , một thể ăn hai, ba khoanh, ăn đến khoanh thứ tư, bà cụ Đường sẽ đầu trừng cô, bảo cô ngoài chơi, còn để cho cô nhận nữa thì bánh gạo sẽ cô ăn hết.

 

 

"Con ăn ít một chút, hiện tại ăn, vẫn thèm thuồng cứ như khi còn bé thế, cẩn thận bỏ ăn cơm!"

Bà cụ Đường thấy cô ăn hai khoanh còn ăn, nhịn dông dài, bởi vì khi còn bé Đường Niệm Niệm ăn vụng bánh gạo , lỡ ăn nhiều, nửa đêm đau bụng còn sốt cao, bác sĩ đừng ăn nữa, chích t.h.u.ố.c mấy ngày mới khỏe.

"Bà nội, con ăn bánh bột nếp lăn mè đường, khỏa đậu nành phấn cùng đường đỏ, đ.á.n.h đến nhu chít chít, ăn cực kỳ ngon."

Đường Niệm Niệm đột nhiên thèm bánh bột nếp lăn mè đường , thật thích ăn, mặc dù đều là thực phẩm từ gạo nếp, nhưng cô càng thích ăn bánh gạo, quá thích ăn bánh bột nếp lăn mè đường.

bây giờ cô cực kỳ ăn, thèm tới mức chảy nước miếng, nóng lòng ăn.

Tết sẽ bánh bột nếp lăn mè đường.

Gói gọn bên trong là đậu sên hoặc là đường đỏ, ăn ngon

“Ăn đòn con ăn ?"

Bà cụ Đường tức giận trừng mắt , hai mươi hai , còn thèm ăn giống như con nít.

Đường Niệm Niệm nhếch miệng, hậm hực gặm bánh gạo, nhưng bánh gạo vẫn đưa trong miệng bà cụ Đường cướp .

"Món ăn là bỏ ăn, con hồi còn bé sốt, đau bụng nửa đêm quên ? Đã lớn ngần mà còn cái gì cũng hiểu, đều là Tiểu Thẩm chiều quen!"

Bà cụ Đường giống như là con đập mở, liên miên lải nhải mãi dứt, tư tưởng trung tâm là Đường Niệm Niệm chịu sinh con.

Đường Niệm Niệm buồn bực che lỗ tai, ngửa đầu trời, ngoài dạo?

Cuộc sống thế thể sống tiếp nữa.

"Bà nội, chú út tìm yêu ?"

Đường Niệm Niệm nghĩ một lát, quyết định vẫn dùng kế dẫn lửa cháy lan , cô thực sự cửa.

Trước ngoài cũng là vì việc, hiện tại cô về hưu, chỗ nào cũng chẳng .

"Nó tìm cái rắm, ba mươi còn độc , trong thôn cùng tuổi với nó, con cái học cấp hai . Bọn con đứa lớn đứa nhỏ đều học theo , lớn chịu kết hôn, nhỏ kết hôn chịu sinh, đầu viếng mồ mả cho ông nội con, bà bảo ông dạy dỗ bọn con!"

Oán niệm của bà cụ Đường sâu hơn, con trai út thì từ lúc yêu đương với Kiều An Na đó thì yêu ai nữa, bảo xem mắt cũng chịu. Nếu bà càm ràm nhiều, cái thằng ranh con sẽ chạy tới từ nam chí bắc, nhà cũng về, gọi điện thoại hỏi thì là bận.

Còn con bé , học sinh con thể hiểu, hiện tại nghiệp, suốt ngày cũng chuyện gì , còn chịu sinh, một đứa hai đứa đều lời, tức c.h.ế.t bà .

"Bà nội, ông nội của con nhất định thúc giục mãi thế giống bà !”

Đường Niệm Niệm lòng tin với ông cụ, bởi vì lúc ông cụ còn sống thường xuyên con cháu tự phúc của con cháu, nuôi lớn bọn trẻ nên , cái khác thứ tùy duyên.

Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt , hậm hực nhà.

Chưa tới một lát, bà mang một tấm chăn , nhẹ vung tay đắp lên Đường Niệm Niệm, tức giận : "Đã lớn tần ngần thế mà lạnh nóng cũng , cũng đắp thêm cái chăn."

Cái chăn che kín mặt mũi của Đường Niệm Niệm, cô kéo tấm chăn xuống, nhỏ giọng : "Có mặt trời !"

"Mặt trời gay gắt hơn nữa cũng bằng gió to, thấy gió đang thổi vù vù đây ?”

Bà cụ Đường mạnh khỏe như đây, thậm chí còn khỏe hơn những năm qua.

Đường Niệm Niệm hậm hực đầu , cô lười sửa chữa “bà nhỏ”, nhà ai thể thấy gió?

"Con liên hệ trường trung học cơ sở cho Cửu Cân, để nó ăn xong tết sẽ đến thành phố Thượng Hải học!"

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, buồn ngủ nhập nhèm.

Bây giờ Cửu Cân đang học lớp bảy ở trấn, ở ký túc xá, cuối tuần mới về nhà, trung học cơ sở Đường Niệm Niệm liên hệ cách quân đội xa, thể về nhà mỗi ngày, hơn nữa chất lượng dạy học bên khẳng định hơn học trong trấn.

"Tiểu Thẩm thế nào?"

Đương nhiên bà cụ Đường vui lòng để cháu gái đến thành phố lớn học tập, nhưng bà lo lắng Thẩm Kiêu sẽ ý kiến.

"Anh con hết.”

Đường Niệm Niệm ngáp một cái, nước mắt ầng ầng, cô vẫn nhớ bánh bột nếp lăn mè đường, nhịn nhắc tới: "Bà nội, bảo chú hai lấy cái cối giã bánh bột nếp lăn mè đường !"

 

 

 

 

Loading...