Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 942

Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:18:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thật Đường Niệm Niệm cũng đang suy nghĩ về t.h.a.i đôi, một sinh hết em bé sẽ sinh cả đời, bớt việc còn tiết kiệm thời gian.

Lúc chuẩn m.a.n.g t.h.a.i bảo Thẩm Kiêu cố gắng thêm, tranh thủ một pháo nổ hai , về sẽ cần sinh.

Hôn lễ của Nghê Quân Lan tại tháng mười một, thời tiết trở nên lạnh, bà cụ Đường chuẩn đồ tết , năm nay đồ tết bà chuẩn nhiều hơn những năm qua, bởi vì Đường Niệm Niệm với bà , một nhà Đường Cảnh Lâm đều về ăn tết.

Bà cụ Đường kích động vô cùng, dồn hết sức lực chuẩn đồ tết, những món đồ đây dám mua, chuẩn .

Thời gian trôi qua cực nhanh, còn nửa tháng nữa là tới tết. Trường học của Đường Niệm Niệm cho nghỉ tết, cô nhận điện thoại của Đường Cảnh Lâm, trong hai hôm nay sẽ trở về.

Cách tết còn mười ba ngày, cuối cùng một nhà Đường Cảnh Lâm tới thành phố Thượng Hải, quan viên chính phủ nơi đó đều sắp xếp tiếp đãi, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cũng mời tham dự.

Lần Đường Cảnh Lâm trở về, một là thăm , hai là đầu tư.

Phía đầu tư ông con gái tất, chính phủ cũng cho ông ít ưu đãi, tới hai ngày ký xong hợp đồng, qua năm thể kiếm tiền, tốc độ nhanh hơn các thương nhân Hồng Kông đây. Khiến cho các quan viên chính phủ đều cảm động nghẹn ngào, ấn tượng vô cùng với một nhà Đường Cảnh Lâm, còn nghĩ về chính sách ưu đãi hơn, nhất định báo cho nhà họ Đường .

Cách tết năm 1980 còn một tuần, một nhà Đường Cảnh Lâm theo Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu về Đường Thôn.

Bọn họ thông báo cho lãnh đạo Chư Thành, tự lái xe trở về.

Cũng thông báo Đường Thôn, chờ xe của bọn họ đến cửa thôn, mấy bà cụ Đường và đại đội trưởng mới , sốt ruột bận bịu chạy đến.

Vợ chồng Đường Cảnh Lâm và Mục Anh Liên xuống xe , trang phục và khí chất của bọn họ là kẻ tiền, các thôn dân chen chúc tại cửa thôn cũng dám chuyện lớn tiếng, bàn luận xôn xao.

"Chắc là thương nhân nước ngoài con bé Niệm gọi tới chứ?”

"Không đúng, bọn họ là tóc đen mắt đen, chắc chắn phương Tây!"

"Chớ ồn, con bé Niệm cái gì!"

Các thôn dân đều thấy lòng ngứa ngáy, tò mò phận của một nhà Đường Cảnh Lâm, lúc vợ chồng Đường Cảnh Lâm đang dập đầu với bà cụ Đường.

"Không , mau dậy !"

Bà cụ Đường giật nảy , vội vã đỡ dậy.

Vợ chồng Đường Cảnh Lâm kiên trì đập đầu xong, lúc mới dậy, cảm kích : "Cảm ơn bà cụ ngài nuôi dưỡng Niệm Niệm như , năm đó chúng phó thác lầm , chỉ tiếc ông lão Thanh Sơn ở đây."

Các thôn dân đều trợn tròn mắt, bao gồm đại đội trưởng.

Con bé Niệm quả thật là khác giao phó cho bác Thanh Sơn?

"Đừng như , năm đó nếu nhờ nhà cho vé lương thực và tiền, một nhà chúng đều sẽ c.h.ế.t đói, hơn nữa ông cụ nhà hứa với các , ông trọng lời hứa nhất, chuyện đồng ý nhất định , chỉ là nông thôn điều kiện, để con bé Niệm chịu ít khổ."

Mắt bà cụ Đường đỏ lên, bà vẫn luôn cảm thấy để cháu gái chịu thiệt, trong nhà chỉ mới hai năm nay mới điều kiện , đều là ăn rau dại khoai lang lấp bụng đói, hơn nữa điều kiện gia đình thể lên, cũng là công lao của con bé Niệm.

Nếu thật sự bàn ngô khoai, là nhà họ Đường nợ con bé Niệm, bà và ông cụ chỉ nuôi con bé mười bảy năm, báo đáp của con bé sớm vượt qua những gì bọn họ cho .

Đường Cảnh Lâm đề nghị thắp nhang cho ông lão Đường Thanh Sơn, đồ cúng bọn họ chuẩn xong từ , Đường Niệm Niệm ở phía dẫn đường, một nhà núi.

Những thôn dân khác cũng theo ở phía , đường lên núi ít chen lấn.

Đến bây giờ đại đội trưởng vẫn như đang lạc trong sương mù, đầu óc của ông hỗn loạn rối mù, suýt chút ngã trong hố, Đường Kiến Thụ ở bên cạnh đỡ.

"Con lớn như , đường ?"

Ông nội bốn ở mặt ghét bỏ trừng mắt .

Đại đội trưởng đột nhiên phát hiện, hình như cha ông và con trai út đều bình tĩnh, chẳng lẽ bọn họ từ lâu?

 

"Con bé Niệm về đến nhà, ."

Ông nội bốn đắc ý vểnh râu, ông chỉ thoáng qua con bé Niệm nhà bọn họ, câu dễ , mặt mũi của Mãn Kim và Từ Kim Phượng sinh một con bé xinh như ?

Còn lương thực đột nhiên xuất hiện của nah hai, cũng lên lai lịch con bé Niệm bất phàm.

Có điều ông bao giờ hỏi, chỉ như .

Hơn nữa con bé nuôi lớn từ nhỏ, đó chính là của nhà họ Đường bọn họ, chuyện cần hỏi.

"Con đến Dương Thành tham gia hội quảng giao, đụng một nhà cha ruột của em Niệm Niệm, còn bà nội ruột của cô ." Đường Kiến Thụ trung thực khai , đó cái ót chịu một cái tát.

"Ranh con, với ông đây!"

Đại đội trưởng tức điên lên, ngờ ai cũng , chỉ giấu diếm ông , cha ông ông dám đánh, chỉ thể dạy dỗ con trai.

Đường Kiến Thụ sờ cái ót, giận mà dám gì, hậm hực lên .

Đã lên núi, Đường Cảnh Lâm dọn từng món đồ cúng, thắp lửa nến thơm và nhang, một nhà cung kính quỳ gối mộ, dập đầu lạy ba cái.

Đường Cảnh Lâm còn đốt ít thỏi vàng ròng và vàng thỏi, tro giấy màu đen bay lượn , giống những con bướm xám.

Người nhà họ Đường dập đầu lạy ba cái, lúc mới dậy.

Bà cụ Đường chùi chùi khóe mắt, gọi bọn họ về nhà .

Lúc đến chân núi, Đường Cảnh Lâm với đại đội trưởng: "Những năm Niệm Niệm nhận săn sóc của , tổ chức mấy bàn rượu nhạt cảm ơn thôn, còn phiền ba hỗ trợ!"

Ông gọi đại đội trưởng là ba theo mấy Đường Mãn Kim bọn họ, cứ như trong nhà.

Đại đội trưởng luôn miệng đồng ý, khi trở về thì bắt đầu chuẩn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-942.html.]

Hai ngày , Đường Thôn tổ chức chừng hai trăm bàn, long trọng như đám Đường Niệm Niệm thi đậu đại học, vợ chồng Đường Cảnh Lâm sát bên bàn mời rượu, tỏ ý cảm ơn, còn phát phong bì cho mấy đứa bé, già trong thôn, bên trong mỗi phong bì là mười đồng.

Người của Đường Thôn vui mừng, chút lo lắng, khi ăn xong tiệc rượu, bọn họ đều chạy tới nhà đại đội trưởng ngóng.

"Mãn Sơn, con bé Niệm và cha ruột nhận , về con bé sẽ về Hồng Kông sinh hoạt ?"

"Nghe bên Hồng Kông ăn thịt bò uống sữa tươi mỗi ngày, đất cũng tiền giấy nhặt, khẳng định là con bé Niệm sẽ qua đó."

"Coi như con bé Niệm qua đó cũng là thiên kinh địa nghĩa, ài!"

Mọi cùng thở dài, vẻ mặt buồn bã, trong lòng nỡ, dù cũng là đứa bé nó lớn lên từ nhỏ mà.

Bọn họ lo lắng hơn, vẫn là khi con bé Niệm rời sẽ mặc kệ Đường Thôn.

Lòng tất cả rõ, Đường Thôn thể hôm nay, tất cả đều là công lao của con bé Niệm, nếu cô ở đây nữa, chỉ sợ phát triển của Đường Thôn nữa.

"Mấy lo lắng vớ vẩn cái gì, nếu con bé Niệm qua bên thì qua từ lâu, chờ tới bây giờ? Cả đám đều rảnh đến mức rỗi thừa sức, chuyện gì thì trong xưởng việc!"

Đại đội trưởng quát những một trận, nếu con bé Niệm Hồng Kông, hai năm lúc ở Dương Thành thể qua đó, cần gì chờ tới bây giờ?

Huống chi, coi như con bé Niệm thật sự Hồng Kông, Đường Thôn bọn họ cũng nên ủng hộ.

Đường Thôn thể luôn dựa con bé Niệm, về dựa , về con bé Niệm trở về thì trở về, trở về cũng tùy cô. Con bé từ đến nay yêu tự do, thể để cho Đường Thôn vướng víu cô.

Bị đại đội trưởng quát một trận như thế, tất cả an tâm, vô cùng vui vẻ về nhà chuẩn ăn tết.

Một nhà Đường Cảnh Lâm ăn một cái tết đoàn viên ở Đường Thôn, mùng hai tháng giêng mới về thành phố Thượng Hải, Đường Niệm Niệm theo bọn họ dạo phố hí, Mục Anh Liên là mê hí, lúc ở thành phố Thượng Hải, gần như mỗi ngày đều đến rạp hát.

Bên Hồng Kông cũng thầy Việt kịch, nhưng chung quy chính cống bằng thành phố Thượng Hải, khi Mục Anh Liên trở về, mỗi ngày đều rạp hát hí, quá ghiền.

 

Thời gian hạnh phúc vui vẻ sẽ trôi qua nhanh, một cái chớp mắt đến tết nguyên tiêu, Mục Anh Liên tự chè trôi nước, còn chè trôi nước nhân bánh cho Đường Niệm Niệm, cả nhà cùng ăn cái tết nguyên tiêu đoàn viên, hôm bọn họ sẽ khởi hành về Hồng Kông .

"Niệm Niệm, hiện tại hai bên gắn kết , con thời gian thì đến Hồng Kông ở." Đường Cảnh Lâm .

"Ừm , chờ nghỉ sẽ qua."

Đường Niệm Niệm đồng ý, trong tay cô ít tiền, dự định đến Hồng Kông mua chút bất động sản.

Quan tâm của Mục Anh Liên giống như bà cụ Đường, hỏi Đường Niệm Niệm lúc nào thì sinh con.

"Sau khi nghiệp sẽ sinh!"

Đường Niệm Niệm chút nhức đầu, chỉ còn một năm là nghiệp, là cô thi thạc?

Có điều cô vẫn từ bỏ, cô cũng ý định con đường học thuật, một văn bằng chuyên ngành là đủ .

Hơn nữa học tận cùng, mấy thứ như học, chỉ cần chịu học, thì thể học tới c.h.ế.t, cô vẫn ưa thích kiếm tiền hơn, quên thôi.

Mục Anh Liên cô dự định sinh con, vui vẻ mặt : "Đến lúc đó giúp con chăm em bé, trở về sẽ chuẩn quần áo em bé, tã cũng chuẩn ."

"Vậy sẽ tích trữ quỹ giáo d.ụ.c cho cháu ngoại, trở về sẽ mở tài khoản!" Đường Cảnh Lâm phấn khởi .

"Con cũng mở tài khoản cho cháu trai." Anh em Đường Trường Xuyên cũng như .

Đường Niệm Niệm cong môi, em bé của cô ngay cả cái bóng cũng , nhưng tiền tiêu hết.

Năm 1981 đến , nghênh đón mùa nghiệp.

Tôn Đông Tú và Ngô Uyển Hoa đều thi đậu nghiên cứu sinh, Lưu Đan Hà và Đường Niệm Niệm hùn vốn nhà máy máy hút bụi, những năm thời gian học tập Lưu Đan Hà còn kinh doanh cá nhân, kiếm ít tiền, cô tìm tới Đường Niệm Niệm ngỏ ý cùng thành lập nhà máy, máy hút bụi là cô .

"Tương lai bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng chắc chắn là trào lưu chủ yếu, thị trường máy hút bụi lớn, chúng , thể kiếm ít tiền."

Lưu Đan Hà nghiên cứu thị trường, lòng tin tuyệt đối với thị trường máy hút bụi. Có điều tài chính của cô đủ, cho nên mới tìm Đường Niệm Niệm hùn vốn.

Chỉ với trong bốn năm , cô với trong túc xá đều quan hệ tệ, nhưng tín nhiệm nhất là Đường Niệm Niệm.

chắc Đường Niệm Niệm phát hiện chuyện cô cố ý g.i.ế.c c.h.ế.t Ngụy Thạch Trụ, với sự thông minh của Đường Niệm Niệm, khả năng phát hiện , nhưng những năm qua cô vẫn bình yên vô sự, cũng dùng chuyện áp chế cô , lên Đường Niệm Niệm là đồng bọn đáng tín nhiệm.

Đường Niệm Niệm đồng ý, cô với Lưu Đan Hà hợp tính . Mong kiếm tiền cũng giống . Có điều cô , tiền thể , nhưng quản lý nhà máy thì đừng tìm cô, Lưu Đan Hà đồng ý.

Hiện tại nhà máy máy hút bụi phát triển ngừng, Lưu Đan Hà khi nghiệp thể tập trung dồn sức nhà máy, cô còn tuyển mấy bạn ở lớp , mặc dù là nhà máy tư nhân, nhưng tiền lương cao, còn thể ở thành phố Thượng Hải, những bạn học cũng về nhà, đương nhiên sẵn lòng.

Mộng Vân Thường

Ngoại trừ nhà máy máy hút bụi, Đường Niệm Niệm còn đầu tư nhà máy đồ gia dụng của Tuyên Xuân Vinh, việc ăn thịnh vượng, hiện tại tiền cô kiếm mỗi ngày đều đếm xuể, một ngày thu một đấu vàng chính là khắc hoạ chân thực cuộc sống hiện tại của cô.

Cho nên, Đường Niệm Niệm dự định khi nghiệp sẽ về hưu, sống cuộc sống về hưu chất lượng cao , thuận tiện sinh một đứa con chơi.

Viên Hồng Mai và Đồng Hiểu Phương đều ở thành phố Thượng Hải, bọn họ đều tìm đơn vị công tác, hơn nữa Đồng Hiểu Phương cũng tìm yêu, đằng trai là nghiên cứu sinh đại học Giao Thông Vận Tải, là tỉnh Chiết Giang, tình cảm hai , dự tính đợi khi Đồng Hiểu Phương nghiệp sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ.

Ngô Uyển Hoa cũng tranh thủ nhận quyền nuôi dưỡng hai đứa bé, cô nhận hai đứa bé về bên , học chăm sóc con, mặc dù vất vả hơn chút, nhưng con thể sống bên , cực khổ hơn nữa cũng hóa thành ngọt.

Tốt nghiệp, Đường Niệm Niệm lập tức nhàn rỗi, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, sống tháng ngày dưỡng t.h.a.i .

Hôm nay, cô nhận hai cuộc điện thoại, đều là giục sinh, một là của bà cụ Đường, một là của Mục Anh Liên.

Một năm Mục Anh Liên trong một năm thì nửa năm ở thành phố Thượng Hải, nếu Hồng Kông còn chồng với con thì bà về .

"Niệm Niệm, sinh sớm sinh trễ đều sinh, bây giờ dù con chuyện , cũng nhàn rỗi, còn bằng sinh đứa bé, cần con chăm, chăm cho con, con chỉ việc chơi!" Mục Anh Liên tận tình khuyên bảo, bà quá bà ngoại , quần áo trẻ con chuẩn đầy ắp hai cái túi lớn .

 

 

 

 

Loading...