Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 938
Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:18:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ trong mấy phút, pháo binh của doanh doanh trại địch ngã xuống, hơn nữa bọn họ đều là trúng đạn ngay tim, là phát b.ắ.n trí mạng.
Vu Quang Viễn thấy rõ trong kính viễn vọng, chỉ thấy doanh doanh trại địch loạn cào cào.
"Đám ch.ó Nhật đó gì lề mà lề mề ? C.h.ế.t ?"
Đám binh sĩ ở trong chiến hào đợi hồi lâu đợi nữa, chui .
Vu Quang Viễn một cái, phát hiện, tên chuyện linh, là chuẩn.
"Đệt… Nổ !"
Có phấn khích kêu lên.
Tất cả thấy , từ bên phương hướng bọn họ thế mà một viên đạn pháo b.ắ.n , ngắm chuẩn, quân địch tựa như sủi cảo nổ, lật tung trung, quỷ sói gào.
"Ầm…”
Mấy cái đạn pháo b.ắ.n tới liên tục, doanh doanh trại địch biến thành biển lửa, quân địch binh sĩ trốn chạy khắp nơi, để ý tới tiến công khu vực .
Nhìn thấy cảnh tượng , đám binh sĩ đang trong khu vực đều trợn tròn mắt.
"Chúng còn đạn pháo?" Vu Quang Viễn hỏi.
"Hôm qua dùng hết , l.ự.u đ.ạ.n cũng còn nhiều nữa." Có trả lời.
Bọn họ thủ vững bốn ngày ở khu vực địa hình cao , sắp hết đạn cạn lương, khả năng còn đạn pháo.
Tất cả hai mặt , cùng về phía phương hướng đạn pháo đang b.ắ.n , phương hướng đó là ở khu vực của bọn họ, là ai?
Sao còn nhiều đạn pháo như ?
"Thằng ch.ó Nhật nó thật ảo, thế mà giấu nhiều đạn pháo như , mụ nội nó, xem xem!"
Một đàn ông vạm vỡ, thô kệch cực kỳ phấn khích, chuẩn xem xét rốt cuộc là ai.
Mộng Vân Thường
"Anh tìm c.h.ế.t , ngoan ngoãn đợi!"
túm trở về, mắt bọn họ đều đang ở điểm ẩn núp, ngoài sẽ bại lộ vị trí, quân địch sẽ b.ắ.n pháo chuẩn.
Lúc Đường Niệm Niệm càng đ.á.n.h càng hào hứng, m.á.u huyết đều sôi trào. Dường như cô về khi tận thế, mùi m.á.u tươi và mùi khói t.h.u.ố.c s.ú.n.g chiến trường đều khiến cô cảm thấy vô cùng thiết.
Liên tục chịu mấy chục viên đạn pháo, doanh trại địch hỗn loạn. Trên mặt đất nhiều thi thể, còn bộ phận nửa c.h.ế.t nửa sống, quan chỉ huy của quân địch đang tập hợp đội ngũ, cũng xem như huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh tập hợp xong, chuẩn phát động tiến công.
bọn họ tập hợp xong, đạn pháo b.ắ.n tới, Đường Niệm Niệm chỉ chờ giờ khắc .
Quan chỉ huy của quân địch c.h.ử.i ầm lên: “Sao bọn họ còn nhiều đạn pháo như thế? Không hôm qua b.ắ.n hết ?"
Không ai trả lời ông , tất cả đang cố chạy trốn.
"Rút lui!"
Quan chỉ huy quân địch đành hạ mệnh lệnh rút lui, dự đoán tình hình chiến tranh xảy sai. Hỏa lực quân đội Hoa Hạ quá mạnh, khẳng định là tiếp viện đến , bọn họ xin phái binh trợ giúp.
"Quân địch rút lui!"
Vu Quang Viễn l.i.ế.m bờ môi khô quắt, bọn họ chỉ thiếu đạn dược, còn thiếu nước, các chiến sĩ chỉ thể uống chút hạt sương giải khát ở buổi sáng.
"Mau , đuổi theo!"
Có binh sĩ trẻ tuổi phấn khích kêu, tất cả thấy. Một bóng đen mảnh khảnh như là mũi tên, hối hả bay xuống núi, trong n.g.ự.c còn ôm một cây s.ú.n.g tiểu liên, tốc độ nhanh, bọn họ chỉ mới chớp mắt, bóng đen vọt tới chân núi .
"Anh Vu, chúng tiếp viện !"
Mọi đều xin , thể để cho chiến đấu một , thế là trượng nghĩa.
Vu Quang Viễn phái một nửa đến chân núi tiếp viện, để một nửa thủ vững khu vực, tiện, chỉ thể ở khu vực.
tiếp viện lúc đến chân núi thấy một vùng bừa bộn, thây chất đầy đồng. Không một sống, ngay cả quan chỉ huy quân địch cũng b.ắ.n thành cái rổ.
"Không thấy , đó chạy nhanh kinh!"
Các binh sĩ vận chuyển vũ khí và lương thực, còn nước của quân địch, vật tư của bọn họ lập tức đầy ắp, vẫn thể kiên trì tiếp mấy ngày.
"Bình nước treo ở cây, còn tờ giấy!"
Binh sĩ đưa tờ giấy cho Vu Quang Viễn, đó .
"Cho binh lính thương, một một ngụm."
"Tham mưu Vu, nước trong bình là cái gì?" Có hỏi.
Vu Quang Viễn vặn cái nắp , mùi t.h.u.ố.c nồng nặc tản .
Anh do dự quá lâu, bảo lấy t.h.u.ố.c cho các em trọng thương uống. Mặc dù rõ lai lịch, nhưng chắc công là bạn phe , chắc công sẽ hại bọn họ.
Hiệu quả của t.h.u.ố.c nước cực kỳ hiệu quả, mới uống đến một giờ, mấy thương binh đang sốt cao hạ sốt, ngay cả chỉ đạo viên trọng thương hôn mê bất tỉnh cũng tỉnh.
"Trong chứa linh đan diệu d.ư.ợ.c ?"
Tất cả cảm thấy thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn c.ắ.n mạnh ngón tay của , đau nhức kịch liệt khiến xác định, đang mơ, bọn họ thật sự gặp quý nhân.
Không ai , nhưng trong lòng đều cảm thấy, bóng đen thần bí chừng chính là thần tiên hiển linh.
Bóng đen xuất hiện nữa, Vu Quang Viễn khập khiễng đến nơi bóng đen ẩn núp đó xem xét, cái gì, dường như những sự việc buổi sáng chỉ là ảo giác.
"Anh Vu, thật sự là thần tiên ?"
Có một binh sĩ trẻ tuổi nhỏ giọng .
"Đừng nữa!"
Vu Quang Viễn cản binh sĩ, mấy lời thể , trong lòng là đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-938.html.]
Giờ phút Đường Niệm Niệm xuất hiện ở hang ổ của quân địch, cô vẫn nghiền. Quyết định chạy tới hang ổ của quân địch, đ.á.n.h một trận sảng khoái.
Đến trời tối, cô quét sạch ba cứ điểm quân địch, mỗi cứ điểm đều thây chất khắp đồng, một còn sống.
Biện pháp của Đường Niệm Niệm đơn giản thô bạo, ban ngày dùng đạn pháo, ban đêm lợi dụng gian ẩn nấp, chôn một vòng t.h.u.ố.c nổ tại chung quanh cứ điểm, đó dẫn nổ.
Lúc đầu cô nghĩ ngày mai tiếp tục. Ban đêm cô gian hội họp với Thẩm Kiêu, khuyên lui.
"Phía đang điều tra , Niệm Niệm em về nhà ."
Thẩm Kiêu chút bất đắc dĩ, nghĩ tới vợ sẽ gây nên trận địa lớn như , nếu để cho vợ tiếp, chừng sẽ lật ngược sào huyệt của địch, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nguyên thủ nước địch.
Làm mặc dù thoải mái, nhưng hại về .
"Quân nhân cần hỏa lực tẩy rửa mới thể trưởng thành, hi sinh là điều cần thiết, nếu như đều đường tắt, quân đội sẽ chỉ trở thành vật trang trí. Chiến dịch quân đội cả nước đều sẽ phiên lên chiến trường, vì để rèn luyện bọn họ. Niệm Niệm em giúp bọn họ hết việc, bọn họ sẽ mãi mãi trưởng thành nổi."
Thẩm Kiêu kiên nhẫn lý lẽ với vợ. Thật Niệm Niệm nhà là thiện tâm nhất, thấy các binh sĩ hi sinh nên mềm lòng, giúp một tay.
Làm như cũng , nhưng chỉ thể lâu lâu một .
Đường Niệm Niệm phồng má ăn thịt kho tàu, Thẩm Kiêu , ăn với cơm, cô ăn ba chén.
"Biết , sáng sớm em sẽ ."
Đường Niệm Niệm gặm thịt gật đầu, dù cô quá nghiền .
"Em khi trở về, đỗ trực thăng ở trong nhà ở vùng ngoại thành của chúng , phía tra xuống sẽ ứng phó."
Thẩm Kiêu gắp mấy miếng thịt kho tàu cho cô, còn gắp chút rau xanh, ăn phối hợp rau thịt mới thể cân đối dinh dưỡng.
Chiếc trực thăng cải tiến, phía tra đến thì sẽ là lấy hai chiếc trực thăng ở bên Hồng Kông. Phá rã chở về lắp ráp, với bản lãnh của thể mà thần quỷ .
"Biết , đừng gắp rau xanh cho em!"
Đường Niệm Niệm mất hứng trợn ngược mắt, cô ăn ba miếng rau xanh , còn gắp cho cô, thực đáng ghét.
Thẩm Kiêu , đầu đũa đổi hướng, bỏ chén .
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Kiêu rửa chén đũa chờ khi Đường Niệm Niệm ngủ, gian, khéo bên ngoài lều tìm đến, tổ chức hội nghị khẩn cấp.
Thẩm Kiêu đến phòng họp, lãnh đạo trọng yếu đều ở đây, vẻ mặt đều nghiêm túc.
Chủ đề hội nghị chính là thảo luận thần bí từ trời giáng xuống, bởi vì sự xuất hiện của cô, giao chiến giữa quân và quân địch kết thúc sớm, vốn dĩ chí ít còn kéo thêm nửa tháng, hiện tại thể nghỉ ngơi.
"Người thần bí lượng lớn vũ khí kiểu mới, còn t.h.u.ố.c trị thương thần kỳ, trọng thương hôn mê khi uống t.h.u.ố.c trị thương, hiện tại tỉnh, bác sĩ kiểm tra vết thương, thoát khỏi nguy hiểm ." Có .
"Thế thì t.h.u.ố.c trị thương đó còn thừa ?" Có hỏi.
"Không , chỉ một bình, thương binh nhiều, cuối cùng là dùng nước pha loãng uống, hiệu quả giảm ít."
Tất cả chút tiếc nuối, t.h.u.ố.c trị thương như nếu thể thừa một chút, chừng thể tìm cách điều chế.
Bọn họ , Vu Quang Viễn cố ý , cảm thấy thần bí hi vọng khác quấy rầy, cho nên mới nghiêm cấm cấp thảo luận về thần bí, còn uống sạch sẽ bình nước t.h.u.ố.c đó, giọt cuối cùng cũng pha loãng với nước nhiều , xóa vết tích của thần bí.
"Phó sĩ quan trưởng Thẩm, thấy thế nào?"
Mọi cùng về phía Thẩm Kiêu, câu trả lời của .
Năng lực tác chiến đơn lẻ của Thẩm Kiêu là mạnh nhất, trong quân đội cả nước thể sánh ngang với chỉ đếm đầu ngón tay, chừng sẽ cái khác.
"Dân gian nhiều cao nhân ái quốc, bình thường lộ diện, lúc quốc gia gặp nguy khốn xuất hiện, thần bí bên Vu Quang Viễn gặp , hẳn là một cao nhân thủ cao siêu trong dân gian. Cao nhân như , một thể đối kháng binh lực một quân đoàn!" Thẩm Kiêu trả lời.
"Coi như đó là cao nhân dân gian, đó lấy ở nhiều vũ khí như ?" Có đưa nghi vấn.
"Bên bờ chỉ cần tiền, đều thể mua máy bay đại pháo."
Thẩm Kiêu còn lấy chính so sánh, bảo: " mua chiếc trực thăng ở bên bờ bên , phá rã, vận chuyển trở về, lắp giống y như mới.”
Dù chuyện trực thăng dối gạt , còn bằng tự khai.
Vẻ mặt những khác đều hâm mộ, bọn họ Thẩm Kiêu thường xuyên đến bên bờ bên chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa bên bờ bên còn cha chồng siêu cấp giày , quả thực thể mua trực thăng.
Mẹ nó phúc khí của thằng nhóc thật !
"Anh Kiêu, chờ trở về thành phố Thượng Hải, trực thăng của để chơi thử nhé?”
Có một đàn ông trẻ tuổi chọt hạ Thẩm Kiêu, giọng điệu nịnh nọt.
"Được!"
Thẩm Kiêu đồng ý ngay tắp lự. Thằng nhóc là nhà họ Nghiêm ở Bắc Kinh, là họ của Nghiêm Trung Kiệt, gia thế khá cường thế. Có hỗ trợ đưa trực thăng con đường sáng, về lấy cái gì từ trong gian cũng thuận tiện .
"Anh Kiêu thật trượng nghĩa, về chuyện gì cứ lên tiếng."
Nghiêm Thiên Kiệt vui vẻ mặt, lý tưởng của vốn là phi công, nhưng kiểm tra sức khoẻ khả quan, chỉ thể lục quân, chỉ thể lái trực thăng đỡ thèm thôi.
Có giải thích của Thẩm Kiêu, sự thần bí của thần bí phai nhạt nhiều, lẽ thật sự chỉ là một cao nhân dân gian nhỉ?
Sáng hôm , Đường Niệm Niệm từ gian, dạo một vòng trong núi mới khỏi núi, tìm Nghê Quân Lan.
Bọn Vu Quang Viễn rút lui khỏi khu vực địa thế cao, liên hệ xong xuôi với doanh trại khác.
Anh và Nghê Quân Lan gặp mặt ở điểm điều trị chân núi. Lúc thấy Nghê Quân Lan, Vu Quang Viễn mãi hồi lâu vẫn kịp phản ứng, thậm chí cho là c.h.ế.t thật , từ hôm qua đến bây giờ chỉ là ảo giác.
Mãi đến khi Nghê Quân Lan nhào tới, ôm lớn, lúc mới từ từ hồn. Nước mắt mặn, tiếng kinh thiên động địa như , chấn động tới mức màng nhĩ đau, hẳn là thật, ảo giác.
Lúc Đường Niệm Niệm chạy đến, Vu Quang Viễn còn đang dạy dỗ, Nghê Quân Lan ngoan ngoãn dạy dỗ, dám cãi một chữ.
"Nhanh mồm nhanh miệng của cô ? Sao phản bác ?"
Đường Niệm Niệm khinh bỉ, chuyện với cô thì như ăn t.h.u.ố.c nổ, một câu trả một câu, chuyện với yêu thì dịu nhẹ như con cừu nhỏ, thật là tiền đồ.