Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 922
Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:18:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt khiêu khích của Nghê Quân Lan sang, cô vốn là lớp Cơ Điện hai, nhưng vì để giáo viên của Đường Niệm Niệm nên cô chủ động xin lớp một cố vấn học tập.
Hừ, về mặt tính toán cô sánh bằng Đường Niệm Niệm, nhưng bối phận cô cao!
Chỉ cần nghĩ tới về Đường Niệm Niệm gọi cô là cô Nghê, trong lòng cô lập tức sung sướng tận trời!
Tích xưa kể một ngày thầy, suốt đời cha. Cô thế là bối phận cha của Đường Niệm Niệm , thật sự sảng khoái!
Mặc dù Nghê Quân Lan gì, nhưng bằng một cách thần kỳ Đường Niệm Niệm vẫn hiểu tiếng lòng của cô , cô khịt mũi.
Mơ mộng vô cùng!
"Bạn Đường Niệm Niệm là thủ khoa tổ hợp tự nhiên của thành phố Thượng Hải, từ nay sẽ do bạn đảm nhiệm lớp phó học tập của lớp, hi vọng bạn Đường Niệm Niệm thể cùng tiến bộ với các bạn khác, lấy thành tích xuất sắc!"
Sự “trả thù” của Nghê Quân Lan tới nhanh, để Đường Niệm Niệm cán bộ.
Cô chỉ đơn thuần là tìm một chút chuyện cho Đường Niệm Niệm , gây xao nhãng học tập mà thôi.
Ánh mắt bội phục của các bạn sang, nhất là các bạn nam, ánh mắt ái mộ rõ ràng.
" đảm đương nổi, thời gian, bên bà cụ bảy mươi tuổi, trẻ thơ còn dứt sữa cần chăm sóc, công việc chồng bề bộn nhiều việc, trong nhà chỉ một chèo chống!"
Đường Niệm Niệm dõng dạc hùng hồn, bà cụ cô là “bà nhỏ” nhà cô, trẻ thơ dứt sữa hai bé Bánh Ú Thịt và Chè Trôi Nước, điều cô quá, bà cụ Đường vẫn bảy mươi, Bánh Ú Thịt và Chè Trôi Nước b.ú sữa nữa.
Các bạn học nam đang nhộn nhạo dập tắt lòng nhiệt huyết trong nháy mắt, tài nữ xinh thế nhưng thế mà kết hôn, hầy!
"Đường Niệm Niệm, cô lấy trẻ thơ dứt sữa?"
Nghê Quân Lan tức đến bật , ngay cả con còn sinh, láo chớp mắt.
"Làm cô nhà , tin thì cô hỏi lão Chương!"
Đường Niệm Niệm dùng ánh mắt uy h.i.ế.p cô , còn dám léo nhéo cô sẽ tìm lão Chương mắng vốn.
Nghê Quân Lan c.ắ.n răng, từ bỏ ý nghĩ , để một bạn học nam khác điểm cao lớp phó học tập, Viên Hồng Mai là đảng viên, cô bổ nhiệm bí thư chi bộ đoàn.
Đường Niệm Niệm bổ nhiệm chức vị nào, chức vụ nhẹ cả .
Toàn lớp tổng cộng 28 , nữ sinh chỉ ba , là cô và Viên Hồng Mai, còn Ngô Uyển Hoa.
Chuyên ngành Cơ Điện chia hai lớp, bọn họ là lớp một, lớp hai 27 , sinh viên nữ chỉ Tôn Đông Tú và Lưu Đan Hà.
Đồng Hiểu Phương là lớp một chuyên ngành Tự Động Hoá.
Buổi sáng chuyện gì, chủ yếu là gặp cố vấn học tập và các bạn, đó nhận tài liệu học tập, buổi chiều nhàn rỗi thì còn thể ngoài dạo chơi.
"Tiểu Đường, em với cô Nghê quen ?"
Trên đường về ký túc xá, Viên Hồng Mai tò mò hỏi.
"Trước gặp qua vài , quen."
Đường Niệm Niệm ăn ngay thật, đúng là quen.
Viên Hồng Mai cũng hỏi nữa, ngược ngóng đến công ty bách hóa thì xe buýt nào, cô mua quà cho cha chồng và chồng con.
"Buổi chiều em sẽ về nhà, một hồi sẽ cho chị quá giang.”
Đường Niệm Niệm cũng nên xe buýt nào, cô từng xe buýt.
Viên Hồng Mai cũng nghĩ nhiều, tưởng là Đường Niệm Niệm lái xe đạp, bèn : "Vậy thì quá."
Mấy Đồng Hiểu Phương về túc xá, tính cách cô hoạt bát, gần như là cô , Tôn Đông Tú và Ngô Uyển Hoa thỉnh thoảng đáp vài câu, bộ quá trình Lưu Đan Hà từng lên tiếng.
"Ăn cơm trưa xong em đến công ty bách hóa, em liệt kê cho em một danh sách, em mua nhiều đồ!"
Đồng Hiểu Phương lấy một tờ danh sách, chi chít chữ, đều là hàng hóa chỉ ở thành phố Thượng Hải mới thể mua , nhiều món là mua hộ khác.
Ở nông trường binh đoàn nhiều các dì, các đến từ thành phố Thượng Hải, tỉnh Chiết Giang quan hệ tệ với cô , khi học cố ý chạy đến nhà cô tặng phong bì, còn một danh sách, để cô mua hộ đồ.
"Tớ cũng công ty bách hóa, cần mua chút đồ dùng hàng ngày!" Tôn Đông Tú .
"Vậy chúng cùng , chị Hồng Mai, chị Đan Hà, chị Uyển Hoa, Niệm Niệm, ?"
Đồng Hiểu Phương hỏi mỗi .
"Chị ." Ngô Uyển Hoa từ chối.
"Chị ngủ trưa mới ngoài." Lưu Đan Hà cũng từ chối.
"Chị , Tiểu Đường mang hộ ." Viên Hồng Mai .
"Cùng !"
Đường Niệm Niệm một câu, chở một cũng là quá giang, chở ba cũng là quá giang, quan trọng.
"Làm chở? Niệm Niệm em tạp kỹ?"
Trong đầu Đồng Hiểu Phương lập tức xuất hiện một hình ảnh, Đường Niệm Niệm đạp xe đạp, đằng đầy mấy giống như khổng tước xòe đuôi. Cô hoài nghi kỹ thuật lái xe của Đường Niệm Niệm, cô chỉ là lòng tin đối với bản , sợ vững.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm nhếch nhẹ, cách tư duy của cô gái thật trực tiếp.
"Biết!"
Đường Niệm Niệm nổi lòng đùa cô , thấy vẻ mặt bội phục của Đồng Hiểu Phương, tâm trạng của cô lập tức lên.
"Cơm trưa đừng ăn nữa, chúng ngoài ăn, em ăn bánh bao nhồi súp với bánh bao chiên, em nhắc mỗi ngày, em thèm nhiều năm."
Đồng Hiểu Phương chảy nước miếng, từ nhỏ cô mỹ thực của thành phố Thượng Hải, hôm nay nhất định ăn đời.
"Được, chị ăn há cảo gạch cua." Viên Hồng Mai ý kiến.
" bên súp hoành thánh ngon." Tôn Đông Tú .
Mọi nhất trí, cùng ngoài, thật ba Viên Hồng Mai dự định xe buýt, dù chỉ một chiếc xe đạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-922.html.]
Khi thấy Đường Niệm Niệm lái xe nhỏ đến và mở cửa xe, mắt của bọn họ đều trợn tròn.
"Niệm Niệm... Em lái xe học?"
Đồng Hiểu Phương cà lăm, cô cứ tưởng chỉ chức cao quyền trọng mới lái nổi xe nhỏ, ngờ cô một bạn lái xe nhỏ.
Thành phố lớn quả nhiên tầm thường, ngọa hổ tàng long!
"Xe do đơn vị cho em, lên xe !"
Đường Niệm Niệm , bảo bọn họ lên xe.
Hôm qua Thẩm Kiêu lái xe trở về, đến Nam Kinh họp, quân đội chuyến xe đặc biệt chở .
Viên Hồng Mai cẩn thận từng li từng tí lên xe, tâm trạng kích động, hình như bọn họ trở thành bạn của một vô cùng ghê gớm!
"Tiểu Đường, em là cán bộ lớn chứ?" Viên Hồng Mai hỏi.
Tôn Đông Tú và Đồng Hiểu Phương cũng nghĩ như .
"Em ở nhà máy, đơn vị đưa xe thuận tiện em việc."
Đường Niệm Niệm tùy tiện giải thích, chiếc xe chỉ sử dụng tên tuổi nhà máy thôi, xe và xăng là của cô.
"Xưởng trưởng đơn vị chị mới xe nhỏ, Tiểu Đường em thật giỏi!" Viên Hồng Mai bội phục thật lòng.
"Niệm Niệm, chắc em là xưởng trưởng chứ?" Đồng Hiểu Phương kinh ngạc há hốc mồm.
"Phó trưởng xưởng, cần quản lý sự vụ nhiều."
Đường Niệm Niệm giải thích thêm, cô lái đến cửa hàng bách hóa tòa nhà, dừng xe xong thì bảo bọn họ xuống xe.
"Về chuyến xe các chị ngóng nhé, em cụ thể mấy tuyến đường."
"Ba lớn bọn chị nhất định thể về trường học, em đường cẩn thận!"
Ba Viên Hồng Mai vẫy tay, chờ xe lái xa, bọn họ cùng thở dài một .
"Má ơi, Niệm Niệm quá giỏi!" Mặt mũi Đồng Hiểu Phương tràn đầy sùng bái.
"Anh hùng xuất thiếu niên mà!" Viên Hồng Mai tương đối bình tĩnh, cô lớn tuổi hơn chút nên tâm tính định.
Tôn Đông Tú lên tiếng, nhưng cô cuộn chặt nắm đấm, đắc chí nhẹ khi thi đậu Phúc Đán hiện tại biến mất.
Trong đại học ngọa hổ tàng long, khẳng định nhiều lợi hại giống như Đường Niệm Niệm, cô tư cách đắc chí, mua đồ xong thì về trường học học hành.
Đường Niệm Niệm trở về quân đội, tối hôm qua thím Trương đến, mang theo ít đặc sản quê quán, Thẩm Kiêu cũng họp xong và trở về từ Kim Lăng[1], mua nhiều quà vặt Kim Lăng, bỏ tất cả quà vặt gian.
[1]Kim Lăng là tên gọi ngày xưa của Nam Kinh.
Cơm trưa vịt ngâm muối, thím Trương hấp mấy cái bánh bao ngọt, xào một món mặn, một món chay, hai dĩa rau.
Cơm nước xong xuôi, thím Trương lấy hai đôi giày thêu, màu chủ đạo là màu lam, giày thêu đóa hoa mẫu đơn, kiểu dáng hoa văn là hàng đầu, còn hai cặp lót giày thêu cực xinh .
"Con gái tự , dựa theo kiểu dáng cô thường mang để miêu tả. Thủ công của nó khéo lắm, cô xem hợp chân ."
Mặc dù thím Trương , nhưng bà lo lắng, từ nhỏ con gái lớn phấn đấu, việc trong nhà đều , quần áo, giày của cha và em gái cô gần như là do con gái lớn .
Những năm bà ở nhà, con gái gánh vác nửa cái nhà, là niềm tự hào của thím Trương.
Đường Niệm Niệm nhận lót giày thưởng thức, xinh lạ kỳ, hình như Chư Thành loại lót giày thủ công .
"Làm một đôi lót giày cần mấy ngày?"
Đường Niệm Niệm lót lót giày giày, đeo giày vải vài bước, dễ chịu, nhất là đường may mịn màng lót giày, giống như xoa bóp đang bàn chân, khi lòng bàn chân cảm giác dễ chịu.
"Một ngày cái gì, chỉ may lót giày, hơn nửa ngày là thể xong."
Thím Trương cũng quá chắc, bởi vì phụ nữ quê bà đều là tranh thủ lúc rảnh rỗi mới may đế giày, từng tập trung dành thời gian một đôi lót giày.
"Thật thoải mái, cảm ơn con gái của thím giúp ."
Đường Niệm Niệm vài bước, giày chỉ còn thoải mái dễ chịu, thoải mái hơn giày da mua bên ngoài.
"Cảm ơn cái gì, nhờ cô hỗ trợ, con gái mới thể thi đậu đại học, về thể ăn cơm nhà nước . Cô , trong thôn chúng đều ghen ghét đến đỏ cả mắt, còn cha chồng, chú bác chồng mấy đó đều xin xỏ chồng của , cái gì mà trong nhà hận thù nào xí xóa , còn đều là ruột thịt, cần đối chọi gay gắt... Hừ, với chồng , nếu ông huề với cha , em của ông , sẽ lập tức ly hôn với ông , dẫn hai đứa con gái đến thành phố Thượng Hải ở!"
Thím Trương mà mặt mày hớn hở, cục tức nhẫn nhịn hai mươi năm, bây giờ xem như trút giận.
"Chồng của thím thế nào?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Ông theo với con gái, con gái , chỉ thể chọn một bên, nếu chọn ông bà nội, hai đứa sẽ theo đến thành phố Thượng Hải, chồng sốt ruột bật , ông cũng theo chúng đến thành phố Thượng Hải, thể vứt bỏ ngó ngàng ông !"
Thím Trương , vẻ mặt đắc ý.
Bà giải thích, : "Chỉ cần bọn họ tuyệt tình thì cũng sẽ ác , lúc đuổi chúng , còn hết ở cữ, bọn họ ngay cả một quả trứng gà cũng chịu cho , còn sinh con trai, tư cách ăn trứng gà, khi đó nghĩ, coi như c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng thì cũng sẽ xin cái gia đình đó!"
Mặc dù sự việc qua vài chục năm, nhưng nhắc tới chuyện cũ, thím Trương vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Mộng Vân Thường
"Người một nhà thím đồng lòng, về sẽ càng ngày càng !"
Đường Niệm Niệm an ủi một câu, cô cũng ủng hộ thím Trương huề với cha chồng.
Dựa cái gì chứ!
Lúc khổ đ.â.m một đao, vết sẹo lành cũng thể quên đau, nhất định mang thù một cách kiên định kiên quyết!
Tha thứ là chuyện của bồ tát, bình thường chỉ cần ân báo ân, thù báo thù!
"Không sai, còn quý nhân nâng đỡ cơ mà, chắc chắn sẽ càng ngày càng !"
Thím Trương lau nước mắt, vui vẻ.
Quý nhân của bà chính là cặp vợ chồng Thẩm Kiêu, từ lúc gặp bọn họ, cuộc sống trong nhà giống như hạt vừng nở hoa, chùm chùm nở lan càng cao hơn!