Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 901
Cập nhật lúc: 2025-12-06 17:17:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hàn Anh đừng sợ, tới cứu cô!"
Từ Yến xuống cứu , nhưng Đường Niệm Niệm ngăn cản: “ cứu!"
Cô nhảy xuống nước, đến đằng Hàn Anh, kín kẽ thả Chiêu Tài .
Con rắn nhỏ tham ăn sống cuộc sống đại gia trong gian, hiện tại trở nên bóng bẩy khỏe , hoạt động gân cốt một lát.
Chiêu Tài hiểu ý của chủ nhân, lập tức tiến trong quần áo của Hàn Anh.
"A... Thứ gì !"
Hàn Anh cảm thấy thứ gì đó trơn mượt, sợ hãi hồn phi phách tán, ngay cả chiếc túi luôn cô mang theo bên ngoài cũng đoái hoài tới nữa, quăng trong nước.
"Có rắn!"
Đường Niệm Niệm giả vẻ sợ hãi, cách xa cô , thật là đang đè chiếc túi đó xuống đáy sông, lặng lẽ thu gian.
"A..."
Hồn Hàn Anh dọa bay biến, cô sợ rắn nhất.
Từ Yến cũng sợ hãi, cô cũng sợ rắn.
"Cô đừng nhúc nhích, chốc lát nữa rắn sẽ chạy." Đường Niệm Niệm khuyên nhủ.
Hàn Anh chậm rãi bình tĩnh trở , quả nhiên, chỉ chốc lát , cô cũng cảm nhận một thứ gì đó trơn mượt phía lưng đang thuận lưng của cô trườn lên, khiến cô rùng , dùng hết sức lực mới khắc chế nhúc nhích.
Chiêu Tài chui từ bên trong cổ áo của cô , chung quanh một vòng, thò đầu Đường Niệm Niệm tranh công.
"Cút!"
Mộng Vân Thường
Đường Niệm Niệm dùng ánh mắt hiệu.
Chiêu Tài tiếp thu một cách mỹ, lưu loát bò , nhảy trong nước, vui sướng bơi lội, thật Đường Niệm Niệm thu gian.
Hàn Anh hú vía Đường Niệm Niệm đỡ lên bờ, quần áo hai đều ướt đẫm, hiện tại là cuối tháng mười, gió thu mát mẻ, gió thổi qua khiến lạnh phát run.
"Túi… túi của ?"
Cuối cùng Hàn Anh nhận cái túi của cô mất , vẻ mặt thoắt cái trắng bệch, kêu lên.
"Có lẽ nước trôi , là , túi mua là .” Từ Yến an ủi.
"Không , cái túi xách mua nữa, chỉ một cái, tìm!"
Hàn Anh như điên, nhảy trong nước, chiếc túi ngàn vạn thể mất !
"Cô sống nữa? Chỉ là một cái túi mà thôi, cần thiết ?"
Từ Yến dùng sức níu cô , nghĩ mãi mà rõ Hàn Anh đột nhiên để ý cái túi đó , lúc tặng cô túi xách quần áo đều hào phóng, quần áo túi xách đáng tiền hơn túi xách rơi mất nhiều.
"Cô , cái túi trọng yếu. Từ Yến, cô đừng cản , nhất định tìm túi!"
Hàn Anh kiên trì tìm bao, nhưng cô vẫn bận tâm Từ Yến mang thai, dám dùng sức quá mạnh.
"Trọng yếu đến cũng ngươi thể trọng yếu, ngươi giải phẫu, thể còn tĩnh dưỡng , tranh thủ thời gian cùng về nhà!"
Giọng điệu của Từ Yến nghiêm túc, t.h.a.i ngoài t.ử cung là đặc biệt tổn thương sức khỏe, hiện tại thời tiết ngâm ở trong nước lạnh, sức khỏe sẽ chịu tổn hại. Cô kéo Hàn Anh về hướng khu gia thuộc.
"Cô đừng quan tâm , túi , ở ... Làm bây giờ..."
Hàn Anh tránh thoát giống như điên, Từ Yến vững, thể ngã xuống đất, Đường Niệm Niệm đỡ.
"Cảm ơn!"
Từ Yến kinh hoàng thôi, nếu ngã xuống đất, chừng đứa bé trong bụng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-901.html.]
"Hàn Anh, cô điên !?"
Từ Yến tức giận, trong nhận thức của cô , vật ngoài quý giá đến cũng thể bì sức khỏe, hơn nữa Hàn Anh còn suýt chút hại con của cô .
Mặc dù cô thích trẻ con, lúc mới m.a.n.g t.h.a.i cũng bài xích, nhưng theo đứa trẻ trong bụng cô lớn lên từng ngày, sự ràng buộc với cô cũng càng ngày càng sâu, hiện tại cô chỉ sinh con bình an thuận lợi, bạn lớn lên với đứa trẻ.
Ban nãy suýt nữa là ngã sấp, Từ Yến thật sự sợ, hiện tại vẫn tỉnh hồn, cũng sinh bất mãn với Hàn Anh.
Hàn Anh như thấy, điên cuồng nhảy trong sông tìm túi, nước sông vốn cũng sâu, lúc cô vô cùng vững, còn cúi , vươn tay tìm kiếm trong nước sông, Từ Yến thấy cau chặt lông mày.
"Hắt xì!"
Đường Niệm Niệm hắt một cái, với Từ Yến: " về!"
Túi xách tới tay, cô lười xen chuyện hai tiếp.
"Hàn Anh, cô còn lên, sẽ tức giận thật!"
Giọng của Từ Yến lạnh, cô thể để Hàn Anh ở đây một , ngộ nhỡ Hàn Anh lung tung, xông nơi nên , thế thì sẽ gây phiền toái cho cô và Lục Quang Lượng.
Hàn Anh mò mẫm trong nước một lúc, nhưng cái gì cũng tìm , vẻ mặt của cô còn chút huyết sắc nào, c.h.ế.t lặng, nhưng cũng cảm thấy chút may mắn, túi xách thuận nước sông chảy xuống, chừng sẽ chảy trong biển rộng, sẽ ai phát hiện nhỉ?
"Xin , Từ Yến, ban nãy quá lo lắng, cô chứ?"
Hàn Anh lên bờ, ướt sũng, cóng run lẩy bẩy.
"May mắn đồng chí Đường đỡ, cô ? Một cái túi mà thôi, cần gì điên cuồng ?" Giọng điệu của Từ Yến hòa hoãn hơn chút.
"Cái túi xách là chồng tặng, dùng một tháng tiền lương của mua, thật xin , nhất thời mất lý trí, chuyện ngu xuẩn, Từ Yến, cô đừng nóng giận nhé!"
Thân thể Hàn Anh run rẩy trong gió thu, đáng thương, cơn giận của Từ Yến cũng tiêu tan. Cô thở dài, khuyên nhủ: "Xem như là quà mà chồng cô tặng thì cũng nên liều mạng . Nếu chồng cô , khẳng định cũng sẽ cản cô."
" , sẽ nữa."
Hàn Anh ngoan ngoãn đáp lời, biểu hiện lời.
"Mau về với , đừng để lạnh cảm!"
Từ Yến nắm tay cô , cùng về khu gia thuộc.
Đường Niệm Niệm ở phía , thỉnh thoảng hắt xì mấy cái vang dội, ít nhất công lao bậc ba nhỉ. Nào về sẽ thương lượng với quân đội một chút, công lao thể ghi nhận cho Thẩm Kiêu nhà cô .
"Hắt xì..."
Đường Niệm Niệm chạy nhanh hơn chút, cóng c.h.ế.t cô , mau về quần áo, đó bảo Thím Trương nấu một chén nước gừng đường đỏ uống.
"Coi như nhà cô cán bộ cao mấy cấp, nhưng cũng thể ức h.i.ế.p trẻ con chứ? Không cho ăn thì cho thôi, cần gì thả ch.ó c.ắ.n con nít? Nhìn , khiến đứa trẻ sợ hãi tới mức nào ? Hồn dọa biến hết !"
Tiếng la của Hà Vọng Đệ từ xa xa truyền tới, cô dắt theo bốn đứa con gái, tại cửa sân lóc om sòm.
"Con cô lý lẽ ? Ai thả ch.ó c.ắ.n con nít hả? Là con nhà cô thèm ăn, nhất quyết cướp thịt trong dĩa của chó, ch.ó là súc sinh thì thể hiểu cái gì? Nó chỉ ăn thôi, nếu cháu gái của phản ứng nhanh, con gái của cô chắc chắn sẽ ch.ó c.ắ.n rớt cả miếng thịt, cô còn hổ tới nhà ăn vạ?”
Bà cụ Đường đằm tính hơn lúc ở Đường Thôn, bởi vì bà sợ ảnh hưởng sự nghiệp của Thẩm Kiêu tại bộ đội, cho nên dám chửi.
"Bà đổi trắng đen hươu vượn, rõ ràng chính là nhà bà thả ch.ó c.ắ.n con nhà , ỷ chồng của cô là quan cấp cao, ức h.i.ế.p cả nhà chúng !"
Hà Vọng Đệ bắt đầu vô , còn nhất quyết chụp mũ ỷ thế h.i.ế.p , khiến bà cụ Đường tức điên lên.
"Uổng cho cô là gia quyến của quân nhân, nhưng một chút giác ngộ cũng , còn vô hơn góa chồng Trương trong thôn quê của . Cô dạy con gái t.ử tế, bẩn thèm ăn, cứ xin ăn nhà , cháu gái của lòng cho bốn đứa thịt chiên bột ăn, nhưng bốn đứa nó như quỷ đói nhập . Sau khi ăn hết một miếng thịt chiên bột vẫn chịu , nhất định áp sát chảo dầu, trông mong chằm chằm thịt trong chảo, còn cướp thịt trong dĩa của chó. Có con nhà ai thèm khát giống con gái nhà cô ? Trẻ em nông thôn chúng coi như nghèo hơn nữa, cũng chuyện nhục thế nào, dẫu cũng cha dạy!"
Bà cụ Đường nổi giận, lửa giận lên đến đỉnh điểm, chỉ thiếu c.h.ử.i Hà Vọng Đệ con cái nhà cô gia giáo nữa thôi.