Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:11:54
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Niệm Niệm đạp chiếc xe đạp cà tàng đến nhà máy hai ở khu thành Đông. Vẫn là cách quen thuộc: cô đưa cho ông cụ gác cổng một điếu t.h.u.ố.c , hỏi han vài câu là ngay thời gian thi tuyển.

"Chín giờ rưỡi sáng thứ tư tuần đấy, cô gái nhớ cho kỹ nhé!"

Ông cụ thiện, ánh mắt cô cũng giống như ông gác cổng ở nhà máy một — kiểu như cô bên Cục Điện Lực “ưu ái” sắp xếp sẵn.

“Cháu cảm ơn ông.”

Đường Niệm Niệm lấy cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo , nghiêm túc ghi từng chữ:

Mộng Vân Thường

—— Thứ tư tuần , chín giờ rưỡi sáng, thi tuyển.

Cô vốn trí nhớ , nhưng chuyện quan trọng thì nhất định ghi . Mỗi tối đều lật xem một , tuyệt đối để sót. Ở cái thời buổi , cô luôn tin một câu: trí nhớ cũng bằng cái đầu bút ghi .

Hôm nay mới thứ sáu, tính còn năm ngày nữa mới đến kỳ thi. Nếu thuận lợi đậu, cô liền tìm cớ từ gian lấy một chiếc xe đạp , là nhờ bán công việc mà mua trong thôn hỏi tới cũng dễ .

Trời nhá nhem tối, Niệm Niệm về nhà máy cơ khí. giờ tan tầm, cô thẳng sang khu ký túc xá. Thím hai Tuyên Trân Châu về , đang nhóm bếp nấu ăn ở dãy hành lang tập thể.

“Niệm Niệm về ? Đợi chút nữa là cơm ăn.”

Tuyên Trân Châu vóc dáng thấp, da trắng, xinh xắn. Hồi đó nhà họ Đường còn đỡ, Đường Mãn Ngân học cấp hai, coi như trai, nên mới cưới phụ nữ sắc nết như bà .

“Chị hai!”

Từ trong phòng, Đường Đan Đan chạy ào . Con bé hoạt bát, nét mặt giống hệt nhưng dáng thì cao ráo hơn.

“Cho em nè.”

Niệm Niệm kín đáo nhét tay cô bé một túi bánh đào xốp giòn chừng một cân.

“Oa! Bánh đào xốp giòn! Chị hai nhất quả đất luôn!”

Đan Đan vui đến sáng cả mặt. Lâu lắm cô bé ăn. Tháng cha mua hai cân về, tưởng chia một miếng, ai dè ông đem tặng hết, đến vụn bánh cũng còn.

“Niệm Niệm , đừng tiêu tiền bậy bạ nữa.”

Tuyên Trân Châu než tránh lo lắng. Lúc thì gạo, khi thì vải vóc, giờ bánh xốp… Bà chuyện Niệm Niệm và Tề Quốc Hoa từ hôn, dù nhà họ Tề bồi thường trăm đồng, nhưng tiền bạc cũng giữ. Con gái từ hôn vốn dĩ ảnh hưởng thanh danh, bà lo lắng đủ .

“Không phung phí ạ.”

Niệm Niệm đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-49.html.]

Ăn uống là sinh hoạt hằng ngày, gọi là tiêu bậy?

Đan Đan kéo chị phòng, thì thầm:

“Đối với cha em á, đem đồ biếu mới là chuyện đàng hoàng. Nhà ăn thì thành lãng phí.”

“Bọn họ ngốc thật.”

Niệm Niệm hề đùa.

Đan Đan gật đầu lia lịa:

! Ngốc c.h.ế.t!”

Quả thực từ nhỏ đến giờ, đồ trong nhà đều quà biếu. Cô bé và trai hiếm khi ăn mặc thứ gì hồn.

Buổi tối, thím hai thịt thỏ, nấu cơm; còn Đường Mãn Ngân nhà ăn mua thêm phần cá hố kho. Trong lúc cả nhà đang ăn, Niệm Niệm nhắc chuyện tấm vải:

“Thím hai, tấm vải đó may đồ cho Đan Đan nhé.”

Thím hai ngại. Bà vốn định đem miếng vải tặng cho chủ nhiệm xưởng để xem cơ may chuyển chính thức .

“Con Đan Đan mặc gì dữ ? Quần áo nó đầy .”

Tuyên Trân Châu , giọng cố dịu nhưng ánh mắt tính toán rõ.

Đan Đan xụ mặt ngay. Lại y như — cha cả đống lý do để giữ đồ cho ngoài.

Dù tặng quà suốt mấy năm, nhà chẳng khá lên, ngược ngày càng túng thiếu. Đan Đan thật sự chẳng hiểu nổi.

“Mẹ… quần áo của con chật hết .”

Cô bé yếu ớt .

Tuyên Trân Châu liếc con gái sắc lẹm khiến cô bé im bặt, cúi đầu bới cơm, gắp liên tục mấy miếng thịt — quần áo mới mặc thì thôi, ăn bù .

 

 

 

 

Loading...