Đường Mãn Ngân càng nghĩ càng thấy chuyện vẻ khả thi.
Trong đầu ông mường tượng cảnh sang bóng gió với phu nhân xưởng trưởng. Dù điều kiện của con trai xưởng trưởng cũng tệ: dáng dấp sáng sủa, ăn chừng mực, việc chắc tay… chỉ là tính ngạo một chút.
là con trai xưởng trưởng, kiêu ngạo một chút cũng dễ hiểu thôi. Nếu cha của ông là xưởng trưởng, khi ông còn chẳng thèm cúi đầu ai.
“Chú hai,” Đường Niệm Niệm chặn ngay, giọng dứt khoát, “đừng giới thiệu đối tượng cho cháu nữa. Mấy đó… xứng với cháu .”
Mộng Vân Thường
Lời của cô như dội gáo nước lạnh. Đường Mãn Ngân khựng .
Không ảo giác , ông cứ cảm thấy cháu gái thoáng qua một luồng sát khí. Loại sát khí quen thuộc—thứ mà ông từng thấy cha .
Cha ông từng g.i.ế.c tiểu quỷ t.ử trong chiến loạn, mang theo lạnh cũng là chuyện bình thường.
Niệm Niệm chỉ là đứa cháu gái nũng nịu, gì thứ khí tức đó?
Ý nghĩ khiến sống lưng ông bỗng lạnh buốt.
Nhớ lời cha dặn đây— ai trong nhà ép buộc Niệm Niệm chuyện gì, chỉ cần con bé phạm pháp thì gì cũng .
Ông hiểu vì cha .
Mười bảy năm , nhà thiếu ăn đến mức gần như thấy đáy nồi. lúc , chị dâu cả mang thai, cả t.h.a.i kỳ từng ăn no một bữa. Đứa bé sinh c.h.ế.t non.
Cha ông vốn dĩ định lên núi chôn đứa trẻ, nào ngờ sáng hôm ôm về một đứa bé trắng nõn—chính là Đường Niệm Niệm—cùng với một xấp tiền và phiếu gạo đủ để cả nhà vượt qua những tháng ngày khốn khó.
Cha ông là chịu ơn thì trả gấp mười, nên từ đó, Niệm Niệm thương như vàng ngọc.
Ba em nhà ông mà lỡ nặng cháu gái một câu thôi, cha ông cũng trừng mắt.
Bởi khi Niệm Niệm tìm đối tượng trong xưởng, Đường Mãn Ngân lập tức ngậm miệng, dám nhắc thêm nửa câu.
Mùi thịt thỏ trong nồi dần lan hành lang, thơm ngào ngạt đến mức bụng ông réo vang.
Đường Niệm Niệm nhanh tay xào thêm một nồi rau xanh, hấp một thố cơm lớn. Đến khi tan ca trở về, mùi thịt nồng đến mức ai ngang cũng kìm mà hít sâu.
“Nhà ai nấu thịt thế?”
“Đường Mãn Ngân ? Anh nấu thịt đấy hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-41.html.]
Có nhận mùi từ gian phòng nhà họ Đường, ánh mắt lập tức hâm mộ tò mò.
Một công nhân tạm thời như Đường Mãn Ngân mà cũng ăn thịt? Trong khi nhiều công nhân chính thức còn dám mơ.
“Cháu gái mang thỏ rừng từ quê lên.”
Đường Mãn Ngân hớn hở, hệt như nhặt vàng.
Nghe , nhiều càng ghen tị.
Ở quê vẫn sướng hơn—lên núi đồ rừng, xuống sông cá tôm. Chỉ cần chịu khó là sợ đói.
Còn ở thành, ngay cả cọng hành cũng bỏ tiền mua, đúng là khổ.
Sợ đặt ngoài sẽ đỏ mắt, Đường Mãn Ngân vội bê nồi thịt nhà.
Hai chú cháu ăn một bữa thịnh soạn, nồi thịt lớn sạch trơn, thố cơm cũng hết.
Đường Mãn Ngân vỗ bụng một cái, ợ một tiếng khoan khoái.
“Chú hai, đây là tấm vải để quần áo cho Đan Đan.”
Đường Niệm Niệm lấy tấm vải hoa lớn, sợi tổng hợp, dài chừng bảy tám thước— đủ may một bộ đồ.
Đan Đan là con gái của Đường Mãn Ngân, mười ba tuổi, đang học lớp tám.
Ông còn một con trai—Đường Đông Cường—bằng tuổi Đường Lục Cân, sinh cách vài ngày, học cùng lớp.
“Trời đất ơi… cháu lấy vải ở mà nhiều thế? Một thước bảy tám hào, còn phiếu. Miếng bằng cả nửa tháng lương của chú đấy!”
“Bạn học cháu cửa , lấy vải .”
Đường Niệm Niệm tỉnh bơ.
Đột nhiên thêm một bạn học—nhưng nghĩ , Niệm Niệm học cấp ba huyện, tính cả những năm cải cách học chế, mười sáu tuổi nghiệp là đúng.