“Suỵt!”
Đám đông đồng loạt hít mấy lạnh. Ánh mắt Đường Niệm Niệm giờ chỉ còn sợ hãi.
Trước cô ngoan ngoãn lời Tề Quốc Hoa, hệt như cái đuôi. Vậy mà bây giờ hung hăng như ăn thịt . Hay là… quỷ nước trong sông nhập ?
Tư tưởng phong kiến mê tín khiến ai cũng nghi ngờ, nhưng ai dám thốt .
Lúc , Tề Quốc Xuân mùi rau hẹ nồng nặc phả mặt cho tỉnh . Mở mắt liền thấy mũi là một gương mặt già khọm nhăn nheo, còn một thứ gì đó đang c.ắ.n khóe môi cô .
“Ọeeee—!”
Tề Quốc Xuân nôn thẳng lên gã đàn ông ế vợ, sợ đến tỉnh táo .
“Đường Niệm Niệm! Cô dám ném xuống sông? liều mạng với cô!”
Cô bật dậy, kịp lao tới thì—
Bộp!
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng đá một cái, Tề Quốc Xuân luôn xuống đất như bao tải.
Tề Quốc Hoa vội kéo lên bờ, ba lạnh run lập cập, trông thê t.h.ả.m như gà rơi ao.
Đường Niệm Niệm chắp tay lưng, giọng vang như loa phóng thanh:
“Dựa theo quy củ nhà họ Tề các , phụ nữ rơi xuống sông đàn ông cứu là còn trong sạch. Tề Quốc Xuân chỉ đàn ông sờ từ đầu đến chân, còn ôm hôn chí ít ba phút. Theo tiêu chuẩn của các thì cô …”
Cô nhếch môi, gằn từng chữ:
“… là một chiếc giày rách.”
Giọng cô vang xa hơn cả loa phát thanh của thôn, đến mức đồng ở xa cũng rõ mồn một.
Cha Tề Quốc Hoa và nhà họ Đường đều sững sờ, bỏ hết việc đang mà chạy tới.
“Giày rách! Giày rách! Không ai thèm!”
Đường Cửu Cân vỗ tay hò hét, giọng lanh lảnh như chuông gõ giữa trưa.
Bà cụ Đường đến rung cả , còn khoái hơn ăn ba cân thịt mỡ. Trong mắt bà, Đường Niệm Niệm hôm nay như đốt sạch “phân” trong đầu, trở nên thông minh đột xuất.
Mộng Vân Thường
“ lấy! chê!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-4.html.]
Gã đàn ông ế vợ ha hả như trúng . Cưới một cô gái mười tám tuổi xinh xắn, gã còn đòi hỏi gì hơn?
“Ai cần ông cứu! Cút! c.h.ế.t cũng gả cho ông!”
Tề Quốc Xuân sợ đến trợn tròn mắt. Cô đang mơ mộng phu nhân cán bộ, gả cho gã đàn ông thể cha ? Đời nào!
gã hiên ngang tuyên bố:
“Cô để ôm, để hôn, bao nhiêu thấy! Giờ cô là của . Không gả cũng gả!”
Đường Niệm Niệm bật lạnh, lia mắt về phía ba con nhà họ Tề:
“Nhà họ Tề mấy là loại gia đình giày rách, dù khiêng tám đại kiệu tới cầu hôn, cũng thèm. Từ hôn!”
Tề Quốc Hoa mặt tái mét, chỗ đũng quần vì chuyện lúc sáng giờ vẫn đau âm ỉ. Anh nghiến răng:
“Đường Niệm Niệm, Quốc Xuân là cô ném xuống sông. Sao cô ác độc ?!”
“Thế còn ? rơi xuống sông như thế nào, thử xem?”
Niệm Niệm nâng cằm, ánh mắt sắc lẻm.
“Tề Quốc Hoa, giải thích . Dương Hồng Linh… tại đẩy ?”
Câu hỏi khiến sắc mặt Tề Quốc Hoa biến đổi đột ngột, ánh mắt lẩn tránh rõ ràng.
Ký ức nguyên ùa về — ngày đó do chị cả gọi bờ sông mò ốc, đúng lúc Dương Hồng Linh xuất hiện. Trong sách cô vô tình trượt chân đụng , khiến Đường Niệm Niệm rơi xuống nước.
Niệm Niệm hôm nay khác — cô thấy rõ sự bẩn thỉu trong đó.
Vừa hủy hôn, Tề Quốc Hoa lập tức qua với Dương Hồng Linh. Không chừng ngay bây giờ đôi cẩu nam nữ đó len lén hẹn hò.
Cô chỉ mới hỏi một câu thấy lộ sơ hở. Chắc chắn Dương Hồng Linh cố ý. Và Tề Quốc Hoa… chính là kẻ .
Cơn giận bùng lên như lửa Thất Vị, nóng đến mức cô kiềm chế .
“Đường Niệm Niệm, —”
Chát! Chát! Chát!
Niệm Niệm thêm, thẳng tay tả hữu khai cung, tặng Tề Quốc Hoa mấy chục cái bạt tai liên tiếp, đ.á.n.h đến mức đầu ong ong, trời đất xoay mòng mòng.