Từ Mạt Thế Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ngược Tra Làm Giàu - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:11:41
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Những ở cuối ngõ đều bày đồ ngoài. Đã thế, chắc chắn thứ họ cầm trong tay đều là đồ thể lộ ánh sáng.

Đường Niệm Niệm chọn tìm tới một ông cụ gầy gò, sáu bảy mươi tuổi. Râu tóc bạc phơ, mặt gầy đến mức còn mấy thớ thịt, nhưng dù chỉ đang xổm, ông vẫn toát khí chất thanh ngạo. Nhìn một cái liền xuất tầm thường.

“Cô gái, chỉ đổi lương thực.”

Ông cụ bằng giọng nhàn nhạt.

“Cháu xem đồ của ông .”

Niệm Niệm thò tay túi sờ một cái, khi rút tay , trong lòng bàn tay thêm mấy hạt gạo trắng tinh, tròn mẩy, ánh lên sắc óng ánh ánh sáng mờ của ngõ nhỏ.

Hơi thở của ông cụ lập tức trở nên gấp gáp.

Ông từ trong áo khoác móc một cái túi nhỏ, mở từng lớp bao bọc cẩn thận. Cuối cùng, lộ một chiếc hộp gỗ đen, mùi thơm nhàn nhạt tỏa quanh hộp.

“T.ử đàn?”

Đường Niệm Niệm hạ thấp giọng.

Ông cụ khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ thưởng thức. Con bé đúng là hàng.

Ông hé nắp hộp gỗ, về phía cô. Một tia sáng lục sắc long lanh bật , chiếu lên gương mặt Niệm Niệm. Bên trong là một chiếc vòng tay đế vương lục, xanh biếc đến mức thấu lòng , một vết tỳ.

Tim Niệm Niệm đập như nhảy khỏi lồng ngực.

Trước ở thành phố, bà chủ của cô một mặt nhẫn đế vương lục tương tự. Chỉ một mặt nhẫn thôi mà bà bảo mất một trăm triệu để mua.

Còn đây là cả vòng tay.

Một tỷ? Hai tỷ? Cô dám nghĩ tiếp.

Trong lòng chỉ còn một câu: Phát tài lớn !

“Ông đổi thế nào?”

Niệm Niệm cố đè sự kích động, tỏ điềm tĩnh như đang xem một khối pha lê bình thường.

“Năm trăm cân gạo. Hai trăm cân bột mì.”

Mộng Vân Thường

Ông cụ chậm rãi , giọng chút tiếc nuối.

“Cô gái, món nếu là , tiền cũng dễ mà mua .”

Đây là hồi môn của vợ ông. Những thứ khác ông còn nỡ lấy . nay ép đến đường cùng, chỉ thể đem vật đổi lương thực.

“Cháu đổi cho ông năm trăm cân gạo, ba trăm cân bột mì. Được ?”

Niệm Niệm đáp ngay, dứt khoát.

Trong gian của cô, lương thực gần như vô hạn. Đổi một báu vật thế khác nào nhặt vàng. cô cũng loại thấy khổ mà còn ép giá.

Ông cụ liền báo cho cô một địa chỉ, dặn:

“Chờ trời tối hãy mang tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-36.html.]

“Cảm ơn.”

Giọng ông cụ khẽ nghẹn.

Đưa món đồ ngoài, vốn là một canh bạc. Lỡ gặp kẻ vô , lý cũng thành . Đồ mất, cũng khó giữ.

May mà gặp cô gái ánh mắt lương thiện .

Niệm Niệm hỏi:

“Ông đưa vòng cho cháu giữ ? Yên tâm, cháu , nhưng chiếm tiện nghi khác.”

vì những gã đàn ông khả nghi qua mấy , mắt dán hộp t.ử đàn của ông cụ như sói con mồi.

Với hình gầy yếu của ông, khỏi ngõ chắc chắn sẽ cướp sạch.

ông cụ khoát tay từ chối:

“Không . Cháu đ.á.n.h bọn chúng.”

Ông thể hại cô bé .

Đường Niệm Niệm bật . Trong tay cô bỗng xuất hiện một quả hạch đào. Ngay mặt ông cụ, cô nắm nhẹ.

“Rắc!”

Hạch đào vỡ vụn trong tay cô như cát. Mùi thơm lan kích thích khứu giác.

“Cho ông .”

Cô thổi bay vỏ, kín đáo đưa phần nhân hạt còn nguyên cho ông.

Ông cụ nuốt nước bọt cái ực, ăn một miếng.

Vị thơm nồng lan nơi đầu lưỡi, sống mũi ông cay cay. Đã bao lâu ông ăn thứ ngon như ?

“…Cho cháu.”

Ông cụ do dự nữa, kín đáo đẩy cái hộp t.ử đàn tay cô.

Ông quyết định đ.á.n.h cược thêm một là cược lòng của cô gái trẻ.

đưa, khỏi ngõ cũng sẽ cướp mất. Ít nhất đưa cho cô, ông còn hy vọng lấy lương thực.

“Ban đêm cháu sẽ đến.”

Niệm Niệm bỏ hộp gùi, lấy một con gà rừng đưa ông cụ.

“Thêm thịt. Ông bồi bổ.”

Cô chỉ thích chiếm của kẻ , bao giờ thấy hứng thú khi chiếm tiện nghi của tội nghiệp.

 

 

 

 

Loading...