Nước sông lạnh buốt như kim châm khiến Tề Quốc Xuân run lập cập. Cô vùng vẫy loạn xạ, chìm nổi, cổ họng nghẹn :
“Cứu… cứu mạng… A…”
Một ngụm lớn nước sông tràn phổi, cô dần dần chìm xuống.
“Quốc Hoa! Nhanh lên! Cứu em gái con!”
Mẹ Tề gào đến khản cổ, thấy con trai thì lập tức như thấy cứu tinh.
Tề Quốc Hoa ném cho Đường Niệm Niệm một ánh mắt hận thấu xương cởi áo chuẩn nhảy xuống. kịp chạy mép nước, một cơn gió vụt mạnh— , là Đường Niệm Niệm dang chân chắn ngay mặt.
“Cô phát điên cái gì thế hả?!”
Tề Quốc Hoa tức đến vỡ mạch m.á.u não, giờ từng thấy Đường Niệm Niệm hung dữ đến mức .
Đường Niệm Niệm chỉ lạnh nhạt liếc một cái. Chưa cho kịp phản ứng, cô tung chân đá một cú ngay … chỗ chí mạng của Tề Quốc Hoa.
“!!!—”
Tề Quốc Hoa đau đến khuỵu gối, mặt tái xanh, m.ô.n.g vểnh lên như con tôm luộc. Mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
“Quốc Hoa! Con ?!”
Mẹ Tề bỏ mặc con gái đang chìm ngụp trong nước, xông tới che chắn bảo bối của con trai như thể sợ nó… biến mất.
Hai con náo loạn như gà lôi. Người xem vây quanh đều phong thái tàn bạo của Đường Niệm Niệm dọa đến run . Trong lúc đó, Tề Quốc Xuân chìm hẳn xuống đáy sông.
Đường Niệm Niệm đảo mắt một vòng, khóa mục tiêu, bước nhanh đến lôi phắt một khỏi đám đông.
Một gã đàn ông hơn bốn mươi, bụng phệ, ế vợ lâu năm, lười biếng cả đời, gặp chán.
“Đi. Cứu .”
Cô chỉ giữa sông.
Gã lắc đầu như trống bỏi:
“Lạnh c.h.ế.t đó!”
Áo bông của gã mỏng te, hai tay rút sâu trong ống tay áo, nước mũi lòng thòng.
“Cứu lên—cô vợ chú.”
Một câu.
Hai mắt gã sáng rực.
Người bao giờ đủ công điểm bỗng hóa thành vận động viên cấp quốc gia, lao tới bờ sông, cởi áo, tõm một cái nhào xuống.
Tốc độ nhanh như cá mập đói.
Chỉ vài giây ôm cổ Tề Quốc Xuân, sức bơi bờ.
Khi kéo lên, Tề Quốc Xuân chẳng khác gì cá hấp—ướt sũng, trắng bệch, bất tỉnh.
Gã ế vợ thì run cầm cập nhưng đôi mắt sáng như đèn lồng đêm rằm: Được vợ ! Được vợ !
“Cô sắp tắt thở . Làm hô hấp nhân tạo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-3.html.]
Mộng Vân Thường
Giọng Đường Niệm Niệm vẫn lạnh như băng, chỉ là ánh mắt càng thêm tối —đầu cô đau như nổ tung.
“Hô hấp… ?” gã ế vợ ngơ ngác hỏi.
“Miệng đối miệng. Thổi .”
Đám đông đồng loạt hít .
Ban ngày ban mặt mà đàn ông xa lạ thổi miệng… Tề Quốc Xuân coi như xong thanh danh.
Gã ế vợ lập tức nhào tới, mắt sáng như lên đèn.
“BUÔNG QUỐC XUÂN RA!!!”
Mẹ Tề xông tới cứu con gái.
Tề Quốc Hoa thì vẫn khom , chân run rẩy, đáy mắt căm độc về phía Đường Niệm Niệm.
“Đoàng!”
Một cú đá vòng cung của Đường Niệm Niệm bay tới—
Mẹ Tề xoẹt một cái rơi thẳng xuống nước.
Đường Niệm Niệm thản nhiên chỉ tay hai trong nước:
“Cả mụ già nữa. Chú thích nào thì lấy.”
“Lấy con nhỏ !”
Gã ế vợ đáp ngay cần suy nghĩ. Tuổi trẻ lúc nào chẳng ngon hơn.
Gã cúi xuống, bắt đầu “cứu ”—hôn phập miệng Tề Quốc Xuân, thổi liên tục. Trưa nay ăn hẹ trứng gà, mấy cọng hẹ mắc trong răng đều gã thổi thẳng miệng cô .
“Tao bảo buông Quốc Xuân !!!”
Tề Quốc Hoa định chạy tới cứu , nhưng thấy em gái khinh bạc ngay mắt, . Mỗi bước chân kéo theo một cơn đau x.é to.ạc nơi eo háng.
Đường Niệm Niệm nhếch môi lạnh.
Cô đột ngột lao tới—xoay tung một cú đá lên trời.
“Piu!”
Lại một cú vòng cung mỹ.
Tề Quốc Hoa bay thẳng xuống sông, đoàn tụ cùng và em gái.
Đường Niệm Niệm lảo đảo.
Đầu cô ong ong, mắt tối sầm.
Cô quên mất rằng thể đang sốt cao, căn bản chịu nổi những cú đá mạnh như .