“Không việc chắc? Không còn đây nổ như máy nổ ?”
Giọng đại đội trưởng như cái chiêng đồng nện xuống, vang đến mức ai nấy giật . Ông Đường Niệm Niệm thật sâu, thêm, nhưng trong lòng thì xoay như chong chóng. Con bé sốt một trận mà tỉnh như thể trời đ.á.n.h cho thông não — đổi đến mức ông còn suýt nhận .
Trong khi đó, con gái nhà thì… tiếng đồn xa. Giáo huấn cỡ nào cũng , một hai đòi gả cho thằng nghèo thành phần , lời ngon tiếng ngọt khản cả cổ cũng vô dụng. Cứ như ma nhập. Ức quá, ông còn từng nghĩ quẳng nó xuống sông một xem rửa trôi bớt cái tính dở .
Dân trong thôn đại đội trưởng quát thì tản , năm ba rủ buôn chuyện. Mà chuyện gì? Chuyện hai nhà Tề – Đường mới quậy tung trời lúc sáng.
Chỉ một buổi trưa mà gió đổi chiều cái vèo. Hôm qua còn Đường Niệm Niệm “ sạch sẽ”, xứng Tề Quốc Hoa. Hôm nay sang mắng Tề Quốc Hoa tệ hơn cả Trần Thế Mỹ.
“Trần Thế Mỹ chỉ bỏ vợ. Còn thằng Tề Quốc Hoa g.i.ế.c ! , loại gia đình mới vô đây, lai lịch rõ ràng, nhân phẩm chẳng gì!”
“May mà con bé Niệm gả. Chứ loại tiểu nhân như nó, dù bộ đội đề bạt cũng chẳng phúc!”
“Lãnh đạo bộ đội mắt kiểu gì mà bản chất nó?”
…
Người nông thôn năng như hét, thế còn đầy đao phong. Mấy câu gió thổi cái vèo là bay thẳng tai cả nhà họ Tề.
Mộng Vân Thường
Sắc mặt nhà họ Tề đen hơn đáy nồi. Đã mất mặt còn bồi thường tiền. Lần đúng là thiệt đơn thiệt kép.
“Quốc Hoa, thăm Dương Hồng Linh . Xách theo mấy quả trứng gà.”
Cha Tề đen mặt, nảy ý.
Bên Đường Niệm Niệm động nữa. Thì xoay hướng sang Dương Hồng Linh. Tổ tiên mười tám đời nhà họ Tề là ăn mày, tới đời ông mới ngoi lên chút, tuyệt đối thể để tụt xuống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-21.html.]
“Trong nhà còn bao nhiêu trứng ? Quốc Xuân sốt còn cho nó ăn.”
Mẹ Tề xót như đứt ruột. Bà gom đủ trăm quả để mang lên trấn đổi tiền, trong nhà lục lọi mãi mới hơn hai trăm đồng, mỗi quả trứng giống như vắt từ tim .
“Ngu! Không bỏ con bắt sói!”
Cha Tề trừng mắt, Tề sợ run, thu cổ thì thào:
“ Dương Hồng Linh… mặt mũi khó coi lắm.”
Bà thật. Dù coi Nguyệt ưa Đường Niệm Niệm, bà vẫn thừa nhận: cả trăm dặm kiếm cô gái nào xinh hơn nó. Còn Dương Hồng Linh? Mặt như cái thau, dáng thấp, m.ô.n.g nhỏ xíu — chẳng chỗ nào lọt mắt.
Con trai bà cao lớn, trai, là bộ đội. Nó xứng lấy bất kỳ ai, lấy đứa mặt như cái nia? Mà còn đòi ăn trứng gà nhà bà?
“Người quan hệ! Có thể đề bạt con trai bà!”
Cha Tề ghé sát, thấp giọng, nhưng câu nào câu nấy như chọc thẳng bụng: bà tới hết!
Đẹp quan trọng gì — tắt đèn thì như . Quan trọng là tiền đồ!
Mẹ Tề bĩu môi. Người còn giúp gì ăn ba mươi quả trứng gà của bà. Lỡ mai đề bạt thật thì chẳng trèo lên tận trời?
Tề Quốc Hoa nhiều, phòng đếm trứng. Hai mươi… nghĩ nghĩ, thêm mười. Ba mươi quả đựng đầy một cái rổ, xách .
“Mẹ… con ăn trứng…”
Giọng Tề Quốc Xuân khàn như kéo lưỡi cày đất khô. Sốt bớt nhưng yếu rũ, cổ đau, bụng đói đến mờ mắt. Nghe và đến trứng, nước bọt cô tí tách.
“Mẹ còn ăn đây!”
Mẹ Tề bật một câu, giận nổ phổi. Nhìn giỏ trứng đầy tràn xách khỏi cửa, tim bà như móc mất một miếng.