Cả cái nhà đúng là một ổ tiểu nhân ích kỷ, gian trá, độc địa từ trong ngoài!
Đường Niệm Niệm đập mạnh trán để giữ tỉnh táo. Trước mắt cô, hai còn đang đ.á.n.h tơi bời, xung quanh là cả đám xem náo nhiệt chen chúc. Nhờ ký ức của nguyên truyền đến, cô nhận từng gương mặt một.
Rất .
Từ giây phút , bánh xe phận sẽ xoay theo hướng ngược nam nữ chính. Cô sẽ còn là con rối để tùy tiện giẫm đạp nữa.
Đường Niệm Niệm mặt cảm xúc, khí thế bức , bước thẳng giữa trận hỗn chiến. Chỉ một cái kéo tay nhẹ, bà cụ Đường và Tề đều ép dừng , ngơ ngác cô.
“Con cản bà cái gì? Tránh !”
Bà cụ Đường nổi giận đùng đùng, còn tưởng cháu gái mềm lòng với cái tên khốn Tề Quốc Hoa, nên mới ngăn bà dạy dỗ Tề.
“Khoan . Con hỏi mấy câu.”
Đầu Niệm Niệm đau nhức, trán nóng rực. Cơ thể nguyên chủ rơi xuống sông tối qua, tháng ba còn lạnh cắt da, lên bờ sốt cao đến giờ vẫn khỏi. Người cô mềm nhũn, chẳng chút sức lực nào.
Cô tốc chiến tốc thắng – giải quyết xong còn ngủ.
Bà cụ Đường nheo mắt. Con bé vô dụng định giở trò gì nữa?
Sắc mặt Niệm Niệm trắng bệch, môi khô nứt, mắt đỏ ngầu những tia máu. Không còn vẻ tươi tắn như thường ngày, nhưng thêm nét yếu ớt khiến xót xa.
Trong đám , Tề Quốc Hoa thoáng chút tiếc nuối… nhưng nhanh chóng cứng lòng . Một gương mặt giúp ích gì cho tiền đồ của . Anh hề sai.
“Bà từ hôn vì rơi xuống sông đàn ông vớt lên nên còn trong sạch, đúng ?”
Đường Niệm Niệm nhấn mạnh từng chữ.
Mẹ Tề lạnh: “Cô để đàn ông sờ hết cả còn gì mà trong sạch!”
“ đấy! Anh sắp đề bạt. Đường Niệm Niệm, cô tự phận , đừng bám lấy nữa!”
Tề Quốc Xuân – từng nguyên xem là chị em – rung rung cái kẹp tóc đỏ… đồ cướp từ chính nguyên chủ.
Niệm Niệm bật , giọng lạnh như băng:
“Anh cô cũng heo. bám gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/chuong-2.html.]
Thịt heo còn thơm chứ tên Tề Quốc Hoa , một cái cô còn nôn.
“Mau từ hôn !” Tề lập tức đáp.
Niệm Niệm chẳng thèm liếc bà lấy một cái. Thân hình cô vụt lên như chớp, tóm lấy Tề Quốc Xuân và nhấc bổng lên sự kinh hãi của tất cả .
Mộng Vân Thường
“Thả — Aaa!”
Tiếng hét của Tề Quốc Xuân cắt ngang bởi một cú tát trời giáng, khiến cô choáng váng.
“Cô… cô buông Quốc Xuân nhà ! Cô định gì?!”
Mẹ Tề hồn vía lên mây. Ánh mắt Niệm Niệm sắc lịm như dao, như thể chỉ cần tiến thêm một bước là sẽ lấy mạng .
Cô , , chỉ sải bước thẳng về phía bờ sông. Bà cụ Đường cuống quýt đuổi theo. Đám ăn dưa cũng tò mò gần – Đường Niệm Niệm định gì với Tề Quốc Xuân.
“Bà nội! Chị hai! Em đến !”
Đường Cửu Cân bảy tuổi xách cây gậy lớn bằng cánh tay chạy từ núi xuống khi nhà họ Tề gây chuyện.
Bà cụ Đường túm chặt con bé , sợ Niệm Niệm lỡ tay g.i.ế.c thì nhà họ Đường tiền mà bồi thường.
Đường Niệm Niệm đến mép nước. Cô , khóe môi cong lên nụ lạnh lẽo, quỷ dị.
Rồi—
“Vút!”
“Đoàng!”
Tề Quốc Xuân bay vẽ thành một đường cong mỹ giữa trung, rơi tõm xuống sông, cách bờ hơn mười mét.