Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:12:20
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại phòng ăn, bàn ăn.
Tịch Cận mặc áo khoác màu rượu vang, cho miếng sủi cảo nhím biển tôm tươi miệng, mắt lập tức sáng rỡ, trông như khỏi bệnh:
“Dì Khương! Chính là hương vị !”
“Nói thật, từ đến giờ, con từng ăn món nào ngon như thế !”
Nghe , Chi Chi đến nỗi khóe mắt nhăn , giọng đầy hoài niệm:
“ , cũng bao nhiêu năm …”
“Hồi đó con với Chi Chi còn bé xíu, cao tới đây…”
Vừa , bà đưa tay mô tả chiều cao của hai đứa trẻ ngày xưa.
“Hai đứa nhỏ lúc đó ăn uống ngoan, ăn gì cũng thấy ngon, ai cũng thích.”
Giọng bà dịu dàng, ánh mắt đầy tình cảm khi con gái .
Tịch Cận tươi, giọng lanh lảnh, sang Khương Chi Chi, gương mặt trai tiến sát gần, đôi mắt đào hoa lấp lánh:
“Chi Chi hồi nhỏ cứ bám lấy con suốt, tay ôm búp bê Tây, miệng thì bảo là , bắt con ba.”
Ánh mắt lướt qua Bùi Hạc Niên đang bên cạnh, liếc sang bóng dáng Lục Tư Ngôn đang bưng nồi cháo đến.
Tịch Cận cong môi, giọng như đang đùa giỡn:
“Nói thật, hồi nhỏ con cứ nghĩ lớn lên sẽ cưới Chi Chi.”
“Cháo xong .”
Giọng Lục Tư Ngôn vang lên, cắt ngang lời Tịch Cận.
Anh đeo găng tay, đặt nồi cháo hải sản lên miếng lót cách nhiệt, mở nắp, thìa, bắt đầu múc cháo cho mà thêm gì.
Mùi cháo hải sản thơm lừng lan tỏa, Tịch Cận ngửi thấy sang Chi Chi:
“Dì Khương, con thật nhé, dì đúng là đầu bếp đỉnh nhất thế giới! Con ăn bao nhiêu món ngoài , món nào ngon bằng món dì nấu!”
Mẹ Chi Chi lắc đầu:
“Tiểu Cận miệng ngọt, từ nhỏ cách lấy lòng lớn.”
“Con lấy lòng ai !”
Tịch Cận vốn trai, giờ nghiêm túc bưng chén cháo lên:
“Chỉ cần ngửi thôi thấy thơm ! Nếu nếm thử thì chắc ngon đến mức rụng cả lông mày!”
“Thật ?”
Lục Tư Ngôn lên tiếng, mắt thẳng Tịch Cận, giọng nghiêm túc:
“Cháo nấu đấy. Cảm ơn vì khen.”
Tịch Cận đầu , mặt như nuốt ruồi.
Khương Chi Chi bên cạnh, cố nhịn .
Bùi Hạc Niên vẫn im lặng, gương mặt biểu cảm, chỉ hai đang “đấu khẩu” với .
Mẹ Chi Chi lên tiếng:
“Hôm nay cháo là do Tiểu Lục nấu. Mấy hôm nay thằng bé phụ dì trong bếp, học nấu ăn. Sáng nay thằng bé bảo thử tay nghề, dì chỉ đạo một chút.”
“Tiểu Lục thông minh, cẩn thận, là một đứa ngoan.”
Nghe Chi Chi khen, Tịch Cận gần như nghiến răng:
“Lục Tư Ngôn đúng là đa tài thật.”
C.h.ế.t tiệt, đến cả khoản nấu ăn cũng giành spotlight.
“Cũng bình thường thôi.”
Lục Tư Ngôn đáp nhẹ:
“ kiểu đàn ông chỉ đạo lý, tay dính nước, đến bữa cơm cũng nấu cho yêu.”
Tịch Cận “đâm” một cú, vội sang hướng khác, cố gắng chuyển chủ đề:
“Bùi nghĩ ?”
Bùi Hạc Niên ngẩng đầu, gương mặt điển trai mang theo nụ lịch thiệp:
“ quá quan trọng chuyện ăn uống, nên rành lắm về đ.á.n.h giá món ngon.”
“ Tiểu Lục đúng, nhiều kỹ năng vẫn hơn. Trước đây khi du học, cũng tự nấu ăn. Không tay nghề thế nào, nếu dịp, mong dì Khương chỉ dạy thêm.”
Lời lịch sự, nâng Chi Chi lên, ai cũng thấy dễ chịu.
Mẹ Chi Chi vui vẻ, khí bàn ăn trở nên ấm áp, thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-84.html.]
Nếu đang ăn, thì Khương Chi Chi nắm tay .
Mấy ngón tay mảnh khảnh của cô ai đó vuốt nhẹ, cảm giác ngứa ngứa từ lòng bàn tay lan từng kẽ ngón tay.
“Nếm thử .”
Gương mặt điển trai của đàn ông khẽ , hiệu cho Chi Chi:
“Lục Tư Ngôn bỏ công nấu đấy, em thấy ?”
Tịch Cận nghiêng đầu, cô chăm chú.
Ánh mắt của Lục Tư Ngôn vẫn dừng gương mặt Chi Chi, đầy mong đợi.
Bị bốn ánh mắt dồn về phía , Khương Chi Chi cố gắng nở một nụ gượng gạo, từ từ cầm thìa lên.
“Ngon lắm, cố gắng phát huy nhé.”
Mẹ Chi Chi chợt nhớ điều gì, :
“Trời ơi, đầu óc đúng là còn nhanh nhạy nữa. Sáng nay Tiểu Cố gửi mang món d.ư.ợ.c thiện tới, bảo là tối qua con uống rượu, sợ sáng dậy đau đầu.”
“Đồ ăn vẫn đang hâm nóng trong bếp, để bảo mang .”
“Để con cho!” Tịch Cận nhanh nhảu dậy.
Với chiều cao nổi bật, liếc một cái là thấy ngay chỗ khăn trải bàn gấp, và cả động tác lúng túng của Khương Chi Chi.
Bước chân khựng một chút, Tịch Cận nhanh chóng đổi hướng, tươi chen giữa hai :
“Bùi , nhớ là cánh tay t.a.i n.ạ.n xe hôm vẫn đau, phiền giúp một chút nhé.”
Bùi Hạc Niên dậy, nhạt trai mặt:
“Được thôi.”
Trong bếp, mùi t.h.u.ố.c bắc từ nồi d.ư.ợ.c thiện lan tỏa, hòa cùng hương cháo, tạo nên một khí ấm áp.
Bùi Hạc Niên cởi nút tay áo, từ tốn xắn tay lên, để lộ phần cơ tay săn chắc, đường nét rõ ràng.
Chính đôi tay mới “tranh thủ” mật với Khương Chi Chi.
Tịch Cận khoanh tay , tức đến nghiến răng.
Xem ốm đúng là đúng thời điểm, chẳng khác gì tạo cơ hội cho tình địch.
“Sắp sang năm mới , Bùi chắc cũng gần 30 tuổi nhỉ?”
“Nghe đàn ông qua 30 là bắt đầu xuống dốc. Bùi thể học hỏi kinh nghiệm từ em thiết là Cố Duật Chi, dù gì hai cũng cùng tuổi, mà Cố thiếu thì bắt đầu nghiên cứu d.ư.ợ.c thiện .”
Bùi Hạc Niên vẫn bình thản, hề chọc tức. Anh cầm thìa khuấy nhẹ nồi thuốc, giọng đều đều:
“Ác cảm với tuổi 30 như , là vì nghĩ sống nổi đến lúc đó ?”
Tịch Cận sững : “Bùi Hạc Niên!”
Bùi Hạc Niên đặt thìa xuống, , gương mặt góc cạnh đầy tự tin, giọng mang theo sự mỉa mai:
“Không luôn với Chi Chi lắm ?”
“Vậy thì đơn giản thôi, cứ hỏi cô là .”
“Tiện thể mách luôn với cô rằng nguyền rủa sống nổi đến 30 tuổi, xem cô bênh .”
Anh nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, giọng đầy châm biếm:
“Trúc mã hết hạn.”
Gương mặt lai Tây của Tịch Cận hiện rõ vẻ giận dữ, đôi mắt đào hoa lạnh như băng, chằm chằm Bùi Hạc Niên.
Bùi Hạc Niên mở vòi nước, thong thả rửa tay.
Động tác điềm tĩnh, ai nghĩ rằng mười phút còn đang đ.á.n.h với khác.
Tịch Cận nheo mắt , lấy điện thoại , vỗ nhẹ lòng bàn tay:
“Nghe Bùi với Thái tử nhà họ Cố, là bạn lâu năm.”
“ chuyện đang ‘đào góc tường’, chắc Cố thiếu nhỉ?”
Giọng mang theo ý đe dọa rõ rệt.
Bùi Hạc Niên rửa tay xong, chỉ liếc một cái đầy thản nhiên.
Sau đó, lấy điện thoại , chụp một tấm hình nồi d.ư.ợ.c thiện đang bốc nghi ngút, gửi thẳng cho Cố Duật Chi.
Gương mặt điển trai của vẫn giữ nụ nhàn nhạt, đuôi mắt cong:
“Muốn chơi trò đe dọa với ?”
“Nhóc con, lúc bố còn bàn uống rượu với , vẫn còn đang b.ú bình đấy.”