Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 67
Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:22
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của đồng loạt dừng Lục Tư Ngôn.
Trong mắt Khương Chi Chi, niềm háo hức với món ngon lập tức biến thành hoảng hốt.
Không chứ!
Tên họ Lục nhanh chân ?!
Anh chuyện và Bùi Hạc Niên ở bên , mà tính tình hẹp hòi, giận dỗi, thích nổi điên, liệu lén mách lẻo đây?
Tim Khương Chi Chi đập loạn lên. Càng căng thẳng hơn khi đôi mắt hồ ly dài hẹp của Cố Duật Chi cũng đang chằm chằm cô, như thăm dò điều gì.
Mẹ cô đặt đôi đũa xuống, thở dài:
“Tiểu Lục về từ nửa tiếng , nó còn bảo con kêu nó về . Bây giờ ngoài đường an , nhất là lúc hoàng hôn, đông đúc, ai mà sẽ gặp nguy hiểm gì. Gần đây kinh tế khó khăn, nhiều tính tình cực đoan, chuyện gì cũng thể . Nếu chẳng may gặp loại , dọa c.h.ế.t ?”
Nói xong, bà , kéo về chủ đề chính:
“Buổi tối nay con chơi với ai?”
“Buổi tối”... “Đi chơi cùng ”… Mấy chữ đó đặt cạnh tên Bùi Hạc Niên, đủ để nghĩ đến mấy từ khiến khác đỏ mặt...
Khương Chi Chi lạnh sống lưng.
Cái mũ xanh to tướng mà đội lên, nam chính chắc sẽ chỉ mỉm lịch sự tiễn cô xuống âm phủ luôn quá.
Trong ánh đèn ấm áp, mùi đồ ăn thơm lừng, mà sống lưng cô rùng , cảm giác như ai đang đếm ngược mạng sống của .
Bao ánh mắt dồn về phía cô, như đang ép buộc khai thật.
Khương Chi Chi lắp bắp, mất tự tin:
“Buổi tối... chính là... cái đó...”
lúc , giọng trầm thấp nhưng trong trẻo của Cố Duật Chi vang lên, mang theo chút ý nhị:
“Con gái thì lúc nào chả vài bí mật nhỏ.”
Anh thản nhiên vòng tay qua vai Khương Chi Chi, giọng bình thản nhưng rõ ràng là đang bênh cô:
“Dì , đừng hỏi nữa.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, hàng mi run rẩy, cô bất ngờ ngẩng lên , trong mắt ngạc nhiên ơn.
Cố Duật Chi khẽ , bàn tay nhẹ nhàng chạm gương mặt cô:
“Được , bảo bối, rửa tay , chuẩn ăn cơm.”
Có giúp, Khương Chi Chi lập tức vọt như một cơn gió.
Phía , mơ hồ thấy giọng cô, chút bất đắc dĩ:
“Tiểu Cố, con cũng thể nuông chiều con bé quá...”
Cố Duật Chi chỉ nhàn nhạt, động tác nhanh gọn đặt khay gà nướng lên miếng lót cách nhiệt, :
“Dì , Chi Chi còn nhỏ, hiếu động, thích chơi bời cũng chuyện . Con gái cả đời nên vô tư vui vẻ, ồn ào, náo nhiệt mà lớn lên. Con thích chiều em như thế.”
Mẹ Khương thở dài, càng thấy hài lòng.
Trước đây, bà từng lo Cố gia môn hộ quá cao, hôn sự do Chi Chi nhất quyết đòi, sợ con gái cưới về sẽ chịu khinh miệt.
ngờ, Cố Duật Chi là một trách nhiệm, bao dung, EQ cao, ăn , nhân phẩm , mà diện mạo xuất sắc.
Đối diện rể tương lai như , bà yên tâm phần nào, dịu dàng :
“Tiểu Cố, con quầy rượu chọn hai chai ngon nhé, tối nay thử tay nghề dì.”
________________________________________
Hành lang nhà họ Khương dài thăm thẳm.
Khu vườn đầy hoa hồng sum suê, hương hoa phảng phất trong gió đêm.
Người đàn ông mặc sơ mi xanh lam, nhạt, giày da sạch bóng bước nền gạch, động tác xoay cũng tao nhã, ung dung.
Ánh sáng và bóng tối phản chiếu lên gương mặt : mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng.
Khóe môi nhếch lên, tuấn mỹ như vị thần lạnh lẽo.
Anh bước điện thoại, đôi mày thoáng cau .
Giọng cung kính từ đầu dây bên vang lên:
“Cố tổng, rõ, trời tối quá. hình như là một chiếc Phantom màu đen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-67.html.]
Cố Duật Chi mặt lạnh, cúp máy ngay.
Màn hình tối , phản chiếu nửa gương mặt sắc lạnh. Đôi mắt hồ ly hẹp dài khẽ nheo, mang theo áp lực đè nén khiến khó thở.
Một lát , bấm gọi khác.
Điện thoại kết nối, giọng Bùi Hạc Niên trầm thấp, khàn khàn, xen chút mệt mỏi:
“Đại tình thánh, giờ còn gọi gì?”
Cố Duật Chi lười vòng vo:
“Khu thương mại phía đông Hoa Hâm, bộ đều tên Bùi thị ?”
Đầu dây bên bật khẽ:
“Sao, chuyện gì?”
“Chi Chi của một con ch.ó hoang quấn lấy.”
Cố Duật Chi nghiến răng ken két, hận thể nuốt sống kẻ dám công khai giành với .
“Lúc ở nhà ăn A Đại, thấy gọi điện cho Chi Chi. Em quá thiện lương, còn là bạch nguyệt quang của .”
Nghe ba chữ “bạch nguyệt quang”, lông mày Bùi Hạc Niên khẽ nhướng.
Cố Duật Chi tiếp tục, giọng càng thêm lạnh:
“Cái gì mà bạch nguyệt quang chứ, rõ ràng là một tên đểu cướp vị hôn thê của khác. Dựa chút tình cảm ngày xưa mà chen hôn nhân ngọt ngào của khác. Thật đáng khinh.”
Bên điện thoại im lặng vài giây, đó Bùi Hạc Niên lên tiếng:
“ các vẫn kết hôn.”
“Thì ? Chúng đính hôn, sắp cưới . Năm nay mấy ngày , đây thấy gấp quá nên định, giờ thì chốt nhanh thôi. Cuối năm là hợp nhất.”
Bùi Hạc Niên cau mày: “Cậu gấp đến ?”
“Cậu hiểu .”
Giọng Cố Duật Chi lạnh như băng, từng chữ như nghiến răng mà :
“Chi Chi quá ưu tú, lúc nào cũng đám ruồi nhặng bu quanh. chỉ hận hôm đó giữ chặt, nếu giờ chắc thai, còn thể danh chính ngôn thuận cưới .”
“Đến lúc đó phù rể cho .”
Chiếc Phantom màu đen lao vút qua cầu vượt, xuyên màn đêm.
Trong xe, Bùi Hạc Niên lặng lẽ xoay chiếc quần ren trắng trong tay, giọng trầm lạnh, đáy mắt thoáng chút bực bội:
“ từ chối.”
“Muốn gì thì tùy.”
Cố Duật Chi cửa sổ sát đất, mở tủ rượu, liếc về phía phòng ăn, giọng đè thấp xuống:
“Tên bạch nguyệt quang khốn kiếp đó giấu quá kỹ, vẫn tra . gặp Chi Chi tối nay, còn đưa em về nhà.”
Anh lạnh:
“Hắn dám mặt, nên dừng xe lủi như ch.ó cụp đuôi.”
“Lục Tư Ngôn đến Khương gia nửa tiếng . Tính thời gian thì cái tên tiểu tam đó gặp Chi Chi 5 giờ. Khu phố đông Hoa Hâm là địa bàn của , giúp điều tra .”
Khuôn mặt Cố Duật Chi cứng rắn, giọng lạnh đến rợn :
“ xem thằng nhãi dám đào góc tường của , ba đầu sáu tay .”
Trong miệng , hết gọi “nam tiểu tam” gọi “thằng nhãi”, hận thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Bên , Bùi Hạc Niên khẽ nhướng mắt phượng lạnh lùng, mỉm môi thốt vài chữ:
“Cậu cũng , là bạch nguyệt quang.”
“Nói chừng, hai họ vốn là tình đầu, thực lòng yêu . Còn – vị hôn phu danh nghĩa – mới là kẻ chen ngang, cướp tình yêu của khác.”
Cố Duật Chi mà tức nghẹn, lông mày dựng ngược:
“Cậu nhảm cái gì thế, điên ?”
“ với Chi Chi là vị hôn phu thê công khai, c.h.ế.t cũng chôn chung. Đừng đem mấy lời điên rồ đùa giỡn. và Chi Chi mới là tình đầu ý hợp, trời sinh một đôi.”
“Đừng giỡn kiểu nhạt nhẽo đó nữa, rảnh.”