Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 65

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:20
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong ánh sáng trong xe, cô bé đáng thương ôm ly nước ấm, đôi mắt ngấn lệ .

Đôi mắt ươn ướt, đôi môi đỏ hồng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như tuyết, cằm nhọn, mảnh mai yếu ớt, khiến khỏi xót xa.

Cứ như thể xong mà sợ hãi, hoặc cũng thể là đang sợ chính .

Rõ ràng tránh xa , nhưng cuối cùng rúc trong áo , giọng nhỏ xíu, như đang năn nỉ:

“Đừng… đừng nữa…”

Hàng mi cong rũ xuống, bóng đổ nặng nề che khuất làn da tái nhợt, mỏng manh đến mức chạm cũng thấy run.

Khuôn mặt điển trai của đàn ông nhíu , cơn tức giận và lo lắng trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

Anh đưa tay xoa đầu cô.

Tóc cô mềm mại, lòa xòa, mỏng manh như lông bụng của một loài chim quý hiếm.

mới những lời nặng nề, cô bạn gái bé nhỏ đáng thương cũng hề né tránh, ngoan ngoãn để xoa đầu.

Thậm chí còn ngẩng mặt lên, dụi nhẹ lòng bàn tay .

Tim Bùi Hạc Niên chợt lệch một nhịp, trái tim mềm nhũn thành hình dạng khó nên lời.

Trong xe, ánh đèn ai đó che khuất, nhanh chóng sáng trở .

Người đàn ông cao lớn ôm lấy bạn gái bé nhỏ đáng thương lòng, áp đầu cô n.g.ự.c .

Hương tuyết tùng lạnh mát quen thuộc vây quanh mũi, nhịp tim dồn dập dần lắng xuống, khiến cảm thấy yên .

Khương Chi Chi rũ mắt, gì, chỉ lặng lẽ kéo góc áo , thì thầm với hệ thống trong đầu:

【 Thật sự thể cho là ai ? Ta đảm bảo sẽ bậy . 】

【 Không là cái tên ch.ó má Bùi Hạc Niên ăn cướp la làng đó chứ? mà, đúng… Cổ vết đỏ, tóc cũng mũ lưỡi trai đè , giống. 】

【 Hơn nữa, đồng ý bạn gái , chắc cũng nhàm chán đến mức ? 】

Hệ thống nhả từng khối dữ liệu:

【 Ta thật sự , gạt cô. 】

【 Ta chỉ quyền kịch bản sẵn, giao nhiệm vụ và nộp kết quả, ngoài thể do thám gì khác. Ngay cả nữ chính Kiều Nhan cũng chỉ trong phạm vi hạn chế… Mà thôi, thẳng luôn, giúp cô loại bỏ Kiều Nhan còn gì! 】

Khương Chi Chi: 【 … 】

Trên đỉnh đầu, gì đó nhẹ nhàng chạm tóc cô, lẽ là Bùi Hạc Niên khẽ hôn.

Không khí căng thẳng ban nãy cuối cùng cũng lắng xuống. Cánh tay rắn rỏi ôm chặt lấy cô, dịu dàng như đang nâng niu món đồ sứ dễ vỡ:

“Chuyện để lo.”

“Đừng sợ.”

Khương Chi Chi áp mặt n.g.ự.c , khẽ xoay đầu.

Thật hề quá sợ. Nguy hiểm qua, giờ cô an . Điều cô chỉ là rốt cuộc là ai.

giải thích gì, chỉ nghiêng gương mặt mềm mại cọ cổ , tìm một tư thế thoải mái hơn, từng chút một rúc .

Không gian yên tĩnh bao trùm. Người đàn ông ôm cô cũng thêm lời nào, chỉ kiên nhẫn vuốt từng sợi tóc mềm mại phía gáy, chậm rãi, chậm rãi.

Ngoài cửa sổ, đám đông bắt đầu nhiều hơn, giờ tan học đến.

Điện thoại rung lên hai tiếng, tên Lục Tư Ngôn hiện màn hình.

Khương Chi Chi vội đưa tay tắt tiếng, nhưng một bàn tay to lập tức bao lấy tay cô, ép cô nhấn nút máy.

Đầu dây bên vang lên giọng Lục Tư Ngôn:

“Đại tiểu thư, đang ở lầu giảng đường, cô xuống ?”

Thực , Khương Chi Chi rời từ lâu.

Cô còn đang do dự tìm lý do để lừa về, thì phía chợt vang lên một giọng lạnh lẽo:

“Cô đang ở chỗ .”

Bên điện thoại im bặt.

Không rõ ba giây năm giây , mới tiếng Lục Tư Ngôn:

“Đại tiểu thư đang ở ? Phiền Bùi cho địa chỉ, đến đón ngay.”

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Hạc Niên phủ đầy băng giá, giọng điềm tĩnh từ đến nay bỗng hạ thấp áp suất:

“Cậu tư cách gì mà đến đón cô ?”

“Người còn chẳng lo nổi, nhất mang cái đầu heo đó cút khỏi Khương gia .”

Bên , thở dồn dập, cuối cùng cũng bật câu hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-65.html.]

“Đã xảy chuyện gì với đại tiểu thư?”

“Đại tiểu thư ——”

Điện thoại ngắt.

Trong n.g.ự.c , Khương Chi Chi ngước mắt lên.

“Em thật sự tin tưởng ? Người từng hứa sẽ bảo vệ em, bỏ mặc em một ngoài đường.”

Đối diện ánh mắt ngấn nước của cô, Bùi Hạc Niên chợt cảm thấy chính những lời tiếp theo của phần tàn nhẫn:

“Năm phút… cũng đủ để kẻ bắt cóc theo sát em đưa em .”

“Thông thường, bọn chúng sẽ vòng vo , để tự ‘thưởng thức’ tác phẩm của ——”

“Nỗi sợ hãi của em, nước mắt của em, sự đau khổ và lệ thuộc của em…”

Anh cúi xuống, môi khẽ chạm mái tóc cô, giọng chậm rãi trầm thấp:

“Em chắc gì ?”

“Đừng quá tin tưởng , bảo bối.”

“Kẻ ác thường khoác lớp da hiền lành, còn sự thật luôn ẩn giấu trong bóng tối.”

Chiếc Rolls-Royce Phantom đen dài chậm rãi lăn bánh, ánh đèn đường phản chiếu xe, lá vàng rơi theo gió.

Ngoài cửa kính, bóng cây lùi dần về phía , để gương mặt nhỏ nhắn trắng muốt của Khương Chi Chi đang chìm trong suy nghĩ.

Mà ở phía xa, một bóng dáng gầy gò vẫn yên nơi góc khuất, cầm điện thoại trong tay, mắt tối sầm theo làn khói xe mờ dần.

Đồ vật trong tay bóp nát vụn.

________________________________________

Trợ lý phía báo cáo:

“Đã bố trí xong, Bùi , Khương tiểu thư. Chúng đang tập trung điều tra khu Đông từ 109 đến 137. Bảo vệ tư nhân và thám tử vị trí. Đối tượng cao 1m92, nam giới, dấu hiệu từng qua huấn luyện, ý thức phản trinh sát mạnh, mang găng da, đội mũ lưỡi trai. Có thể dấu vết va chạm ở chân.

Ngoài , chúng cho trích xuất camera dọc đường Quảng Châu, từ 5 giờ chiều đến 6 giờ 40. Nếu tin tức sẽ báo ngay.”

Trong xe, Bùi Hạc Niên ôm trong n.g.ự.c đưa ly nước cho cô uống, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Điện thoại của Khương Chi Chi thu , đưa cho trợ lý.

Chẳng bao lâu , một chiếc điện thoại mới mang đến, y hệt chiếc cũ, kể cả màu sắc cũng khác gì.

Khương Chi Chi nhận lấy, lễ phép cảm ơn .

Bùi Hạc Niên vẫn như thường ngày — luôn bình tĩnh, luôn thành thạo.

Anh giống như một thừa kế ưu tú nhất, nuôi dạy trong gia tộc lớn.

, ở đó chuyện đều giải quyết.

Khương Chi Chi ăn xong nửa quả việt quất.

Bùi Hạc Niên đưa tay, khẽ lau khóe miệng dính mứt của cô:

“Ăn no ?”

Cô gái nhỏ xinh xắn trong lòng gật đầu, lắc đầu, thật thà đáp:

“Phải chừa bụng để về ăn cơm nấu chứ. Nếu em về muộn, sẽ lo.”

Có lẽ vì dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu , Bùi Hạc Niên lặng lẽ cô, gương mặt vốn lạnh lùng cũng khẽ cong lên một nụ khó nhận .

Ngón tay khẽ lướt qua má cô, giọng trầm thấp, dịu dàng như đang dỗ trẻ nhỏ:

“Chi Chi ngoan thế ?”

Dưới ánh đèn, cô gái xinh mím môi , chậm rãi lắc đầu:

“Chỉ ngoan khi ở bên cạnh thôi, bạn trai.”

“Em lúc nào cũng gây rắc rối, phiền , khiến chẳng yên .”

“Em chỉ sợ sẽ chán ghét em, nên mới ngoan một chút thôi.”

Ngón tay vuốt nhẹ má cô, đôi mắt phượng toát lên chút xót xa.

Giọng khẽ thấp xuống, mang theo chút dỗ dành:

“Gặp rắc rối của em. Với , cũng vui lòng dùng kinh nghiệm của để giúp một cô bé xử lý rắc rối.”

“Em thể bướng bỉnh, thể lời, thể giận dỗi, cũng thể vì sợ hãi mà nhào lòng lóc.”

“Trẻ con thì quyền tùy hứng. Còn sẽ lo liệu tất cả.”

“Chi Chi ở bên , vĩnh viễn cần cố gắng tỏ ngoan ngoãn.”

 

Loading...