Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Chi Chi nổi da gà, cảm giác rõ ràng đối phương là một tên điên.

Tên điên đối xử với cô chẳng khác nào mèo vờn chuột, trêu chọc coi cô như món đồ để chơi.

chuẩn tinh thần cho tình huống tệ nhất, nhưng ngờ ngay giây , bàn tay đeo găng luồn qua lớp áo, dừng ở eo và gối cô.

Người đàn ông nửa quỳ xuống đất, dễ dàng bế cô lên.

“Em sợ ?”

Hắn : “Biết sợ mà còn dám một ban đêm, còn chạy hẻm nhỏ. Gan cũng to thật đấy.”

Tiếng bước chân của vang vọng trong con hẻm tĩnh lặng, giày giẫm lên cành khô lá úa, thỉnh thoảng phát tiếng kêu rắc rắc ghê rợn.

“Hên là hôm nay gặp , chứ nếu gặp khác… thì em tính ?”

Giọng xa lạ, âm sắc lạ lùng như bóp méo qua kim loại, theo lạnh trôi nổi trong khí, khiến nghẹt thở.

Trong lòng, Khương Chi Chi c.h.ử.i đến cả trăm , nhưng sợ nổi điên nên cô dám mở miệng.

càng im lặng, càng nhiều hơn, giọng ngày càng hưng phấn:

“Người khác sẽ chẳng bụng như . Họ chỉ thấy em xinh , yếu ớt, chạy cũng thoát, ép em góc tường bẩn thỉu, cưỡng hôn đến khi mặt mũi là nước bọt.”

“Khương Chi Chi,”

Hắn dừng bước, gọi thẳng tên cô:

“Em sợ ?”

Cách đó 20 mét là ngã ba hẻm.

Rẽ hướng đông chính là trường học, gần ngay mắt.

Từ đây, cô thể thấy ánh đèn vàng hắt xuống, bụi bay lấp lánh trong khí, gió thổi lá rơi xào xạc, ánh sáng như khung cửa dẫn hi vọng.

Khương Chi Chi siết chặt tay, chằm chằm về phía đó – tia hy vọng cuối cùng.

cánh tay siết chặt hơn. Cơ bắp rắn chắc quấn quanh cô, lực quá chênh lệch khiến cô gần như cách nào thoát.

Càng đáng sợ hơn là, ôm cô như đang chơi trò mèo vờn chuột, cố ý kéo dài sự tuyệt vọng của cô.

Trong bóng tối, Khương Chi Chi cụp mắt xuống, hàng mi run rẩy, giọng nhỏ và yếu ớt vang lên:

sợ…”

Giọng run run của cô khiến bật , trong tiếng chút khoái trá:

cho em một cơ hội nhé, vợ yêu.”

“Bây giờ giờ tan học, bên ngoài ít , nhưng cũng ai ngang. Em thể thử kêu cứu. Nếu chạy tới, sẽ thả em …”

nếu ai thấy… thì xin em, sẽ khách khí nữa .”

Trong khí chỉ còn tiếng gió rít.

Một lúc lâu , giọng Khương Chi Chi vang lên, run rẩy nhưng như nghĩ kỹ, đưa câu trả lời miễn cưỡng:

“Được…”

Hắn lười biếng , như thể chắc chắn phần thắng:

“Vậy đếm ba… Ba, hai—”

Đột nhiên, một lực mạnh kéo đến!

Dây đai áo khoác quấn chặt quanh cổ , siết mạnh buông.

Hắn nghẹt thở, theo bản năng đưa tay kéo đai xuống.

Khương Chi Chi nhân cơ hội lăn xuống đất, tung một cú đá:

“Đồ biến thái! Đi c.h.ế.t !”

Tiếng xương va chạm vang lên, rên khẽ, gập xuống.

Khương Chi Chi dám dừng , lảo đảo chạy về phía đầu hẻm.

Chiếc đai áo khoác vẽ một đường vòng cung trong khí, ánh sáng nơi đầu hẻm càng rõ rệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-64.html.]

Ngón tay cô gần chạm đến ánh sáng đó thì phía vang lên tiếng khẽ, hưng phấn như điên:

“Em thông minh hơn tưởng nhiều.”

“Vợ yêu, càng thích em hơn …”

________________________________________

Ngoài hẻm, gió lớn thổi tung váy áo.

Khương Chi Chi vẫn hết sợ, đầu – bên trong hẻm tối đen, chẳng thấy gì rõ ràng.

bỏ , vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối, dùng ánh mắt bệnh hoạn dõi theo .

Tim đập thình thịch, Khương Chi Chi ôm ngực, run rẩy lấy điện thoại báo cảnh sát.

điện thoại mở . Không do rơi vỡ hết pin.

Cô vội vàng chạy về phía trường học, nhưng lưng vang lên tiếng còi xe.

Một chiếc xe sang lướt tới, cửa sổ từ từ hạ xuống. Là gương mặt lạnh lùng, cao quý của Bùi Hạc Niên.

Anh nhíu mày cô:

“Người đầy bùn đất, em về thế?”

________________________________________

Trong xe ấm áp, Khương Chi Chi ôm ly nước nóng, vai khoác áo vest của Bùi Hạc Niên.

Khuôn mặt trắng trẻo xinh vẫn còn hoảng sợ, môi mím chặt đến tái nhợt.

Cô uống từng ngụm nhỏ, lông mi run run như thoát c.h.ế.t.

Bên cạnh, Bùi Hạc Niên mặc sơ mi đen, sắc mặt lạnh lùng. Ngón tay thon dài lướt màn hình điện thoại, gương mặt tuấn tú càng lúc càng tối sầm.

Khương Chi Chi càng dám lên tiếng.

Không thấy gì, nhưng thở trở nên nặng nề, cả khí trong xe cũng lạnh xuống.

Cô rụt cổ như một chú chim cút nhỏ.

“Chuyện kéo dài bao lâu ? Sao cho ?”

“Chỉ… chỉ từ hôm tiệc hôm đó thôi. Lúc đầu em tưởng là gửi nhầm, đó… đó mới kể cho nhà…”

“Người nhà nào?”

Khương Chi Chi chột , lí nhí:

“Không … là Lục Tư Ngôn…”

Giọng Bùi Hạc Niên lạnh lẽo, mang theo nguy hiểm rõ rệt:

“Cậu thì giúp gì? Đồ vô dụng đó.”

“Cậu chẳng hứa sẽ bảo vệ em ? Vậy mà em gặp nguy hiểm bỏ mặc em một ngoài đường?”

Giọng Khương Chi Chi nhỏ như muỗi:

“Em ngờ sẽ về muộn thế … cũng để theo…”

“Thế em ngờ hôm nay theo dõi ?”

Dưới ánh đèn xe, khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Hạc Niên nghiêng gần, đôi mắt phượng lạnh lẽo như băng, áp lực nặng nề đè xuống:

“Em nghĩ sẽ luôn may mắn thoát ?”

“Nếu tối nay em chạy thoát… em chuyện gì sẽ xảy ?”

“Loại vô sỉ như , dám theo dõi, chụp trộm, thì cái gì cũng .”

“Cái gọi là ‘cho em cơ hội’ chỉ là cái cớ. Dù ai thấy , cũng sẽ lôi em sâu trong hẻm.”

“Rồi ép em lên tường lạnh lẽo, cưỡng hôn đến khi em vững, chỉ còn gọi là ‘chồng’.”

Khuôn mặt Bùi Hạc Niên u ám, xanh mét, ánh mắt bùng lên sát khí, như hận thể g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ ngay lập tức.

“Em thật sự nghĩ sẽ buông tha, để em bình yên rời ?”

 

Loading...