Khương Chi Chi sững , há hốc miệng.
Ảnh đế Tịch Cận giường mặt thoáng hiện chút khó xử.
Anh đang che mặt lóc kể khổ chuyện “ly hôn”, liếc sang Chi Chi đang mờ mịt hiểu gì.
Bà Lưu kín đáo nhéo tay con, nhét tay Khương Chi Chi chặt hơn lòng bàn tay .
Tịch Cận lập tức nắm lấy, mặt tỏ vẻ đau thương:
“Mẹ, nếu với ba ly hôn… chẳng con thành đứa trẻ ai cần ?”
Bà Lưu ôm Chi Chi lòng, áo khoác lông mềm mại gần như che nửa cô, than thở:
“ thế… ba đều rảnh lo cho con. may mà còn Chi Chi. Con với Chi Chi từ nhỏ thiết, chắc chắn con bé sẽ bỏ rơi con…”
Nói xong, bà vội lau nước mắt rời .
Bóng lưng trông đáng thương, vai còn run run.
Chi Chi thu hồi ánh mắt, Tịch Cận.
Khuôn mặt tuấn vẫn dõi theo , khẽ thở dài.
Đôi mắt đào hoa xanh biếc ánh lên tia mệt mỏi, môi tái nhợt cong lên một nụ gượng gạo, mong manh kiên cường:
“Không , Chi Chi, em đừng thấy áp lực.”
Anh cầm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng yếu ớt nhưng cố tỏ nhẹ nhàng:
“Chỉ là t.a.i n.ạ.n xe thôi, chứ đến mức cần em chăm sóc. Anh vẫn tự lo cho mà.”
Khương Chi Chi ngập ngừng.
Thật cô từng kinh nghiệm chăm sóc ai cả.
Theo nhiệm vụ yêu cầu, luôn ở bên cạnh Tịch Cận, cô còn lo sẽ lỡ tay “chăm” đến c.h.ế.t mất.
Cô gật gù:
“Ừm, cũng đúng. Dù bên còn trợ lý Lưu…”
Chưa hết câu, Tịch Cận liền ho dữ dội.
Anh đưa tay che môi, thở gấp, gò má thoáng đỏ, bệnh nặng vô cùng.
Trợ lý Tiểu Lưu lập tức bật giọng mỉa mai:
“Ha, đáng thương cho Tịch nhà . Trước khi t.a.i n.ạ.n còn tự khắp nơi mua cho cô mấy cái blind box hạt kê, thức đêm, chạy xe, mà cô còn dửng dưng thế , đúng là lương tâm!”
Lục Tư Ngôn phía khẽ nhíu mày.
Chi Chi sang Tiểu Lưu, gì đó nhưng ngập ngừng.
Anh trợ lý ưỡn ngực, ánh mắt hằn học:
“Sao? sai ? Những cái blind box đó mua cho cô Anh Tịch nhà hết lòng như thế, mà cô—”
Chi Chi thở dài, đành sửa :
“Anh sai . là hạt kê, nhưng lẫn tiểu mạch. Hơn nữa cái mua cho là loại sticker phẳng, loại 3D. cũng fan sưu tầm mấy cái đó.”
Trợ lý Tiểu Lưu ngơ ngác một giây, mặt đỏ bừng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-57.html.]
“Cô… cô là con gái mà mấy câu cũng hả? A a a… hổ c.h.ế.t mất!”
Anh gào lên, mặt đỏ như gấc cắm đầu chạy nhà vệ sinh, thèm .
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng Tịch Cận thỉnh thoảng ho khan.
Khương Chi Chi mép giường, tay nắm chặt, khuôn mặt xanh xao, đôi môi chút máu. Trong lòng cô bỗng mềm nhũn.
Cô vốn chỉ tới thế giới để nhiệm vụ.
Đã chuẩn sẵn tinh thần chửi, bịa đặt, bôi nhọ mạng.
đồng thời cô nhận sự dịu dàng từ Tịch, những bữa ăn ngon, căn phòng luôn sạch sẽ, và một bạn thanh mai tuy đôi khi năng đắn, nhưng thật sự bụng.
Có lẽ theo tiến triển nhiệm vụ, Tịch Cận sẽ ghét bỏ cô, mỗi một ngả.
trong lòng Khương Chi Chi vẫn rõ: cho cô thiện ý, thì cô cũng đáp ít nhiều.
Cô kéo chăn cho , khẽ :
“Thật lúc nãy em hết. Ý em là, còn trợ lý Lưu, bác sĩ, y tá… họ sẽ chăm sóc , gì nguy hiểm . Vì em thật sự chăm sóc khác, từng ở bệnh viện qua đêm, mà em cũng sợ…”
Đôi mắt to tròn của cô chớp chớp, lông mi dày rung rung như cánh quạt:
“Em xem mấy tin đồn linh tinh, thấy bệnh viện ban đêm đáng sợ lắm. Tường trắng, hành lang dài hun hút, lạnh lẽo… lỡ thấy tiếng gì kỳ quái thì…”
Cô rùng , cụp mắt, lí nhí:
“Nên em dám ở ban đêm.”
Cảnh tượng cô bé thật thà, đáng yêu đến khiến trái tim Tịch Cận tan chảy.
Nếu Kiều Nhan và Lục Tư Ngôn đang dòm ngó, sẵn sàng mách với , chắc ôm chầm lấy cô .
“Cho nên em chỉ thể tranh thủ lúc nào rảnh thì đến thăm, hoặc mua cho cơm dinh dưỡng, trò chuyện cho đỡ buồn. Còn nếu thật sự cô đơn, thì em… dù cửa khóa cũng ráng trèo .”
Khương Chi Chi chớp mắt , đáng yêu đến mức Tịch Cận chỉ ôm tim.
Anh khẽ ho để che giấu cảm xúc, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hơn, gương mặt yếu ớt nở nụ dịu dàng:
“Tốt quá, Chi Chi. Anh trong lòng em mà.”
Ánh mắt liếc nhanh qua “bạch liên hoa” Kiều Nhan đang phía , cố tình hạ giọng:
“ mà… như phiền em quá ?”
Khương Chi Chi lắc đầu, còn giúp cài cúc áo bung.
Đôi tay mảnh khảnh lướt qua eo , như chú cá nhỏ khẽ cọ khiến Tịch Cận ngứa ngáy tê dại.
Khung cảnh giống hệt một vợ dịu dàng sửa soạn cho chồng ngoài.
Anh nuốt khan, mắt cô rời, gương mặt dần tiến gần hơn…
Bất ngờ, một bàn tay mạnh mẽ chen , tách hai .
Lục Tư Ngôn – từ nãy giờ vẫn im lặng – bình thản tiến lên, giữ tay Khương Chi Chi đẩy vai Tịch Cận xa:
“Để cho, đại tiểu thư.”
Nói thì hướng về Khương Chi Chi, nhưng ánh mắt đen sâu chằm chằm Tịch Cận, giọng lạnh nhạt:
“Ngày thường là hầu hạ đại tiểu thư, ngay cả uống nước cũng bón tận miệng. Đại tiểu thư thì chăm sóc ai bao giờ?”