Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 56
Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:11
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Chi Chi từ toilet bước , mặt đỏ bừng như lửa.
Bên má như dính phấn, vành tai cũng đỏ ửng, ngay cả ngón tay còn vương cảm giác tê dại.
Cô nhớ đến nụ hôn nhẹ ở đầu ngón tay từ Bùi Hạc Niên, nghĩ tới cảnh tượng cách đây đầy một phút với Lục Tư Ngôn.
Thậm chí còn dữ dội hơn.
Anh chỉ hôn lên tay cô, mà còn ngước mắt với ánh mắt nóng rực, như thiêu cháy cả cô, cố tình khơi gợi và thách thức.
Rõ ràng chỉ vì cái tính hiếu thắng, nhất định bắt cô thừa nhận mới là khiến cô rung động nhiều nhất.
Lại thêm chuyện Tịch Cận, “ảnh đế thanh mai trúc mã” cô tát mà vẫn cảm thấy vui vẻ.
Chưa kể mấy tin nhắn và hình ảnh quấy rầy từ kẻ rõ là ai .
Xung quanh cô, hết đến khác đều hành xử như biến thái.
Ngược , mà cốt truyện gắn mác “tra nam bạc tình” là Cố Duật Chi, thoạt giống chính phái nhất.
ngay cả “chính phái” cũng từng nâng mặt cô, hôn lên cô.
Cảm giác ngượng ngùng lan khắp ngực, còn ánh mắt nóng rực như đốt lưng cô từ phía .
Khương Chi Chi chỉ nhét hai tay ống tay áo, từ nay về bao giờ để ai thấy nữa.
---
Bên , lâu họ , Tịch Cận vốn chờ đến sốt ruột.
Kiều Nhan quá nhiệt tình. Anh giả bệnh quá lâu, cô nàng một tiếng “dì”, hai tiếng “dì” coi như sắp thành con rể nhà , nên chẳng còn cách nào ngoài việc .
“Tịch thiếu ăn nho ?”
Kiều Nhan mặc bộ váy trắng, khẽ xắn tay áo. Ngón tay chăm chút kỹ càng bóc vỏ một trái nho, cẩn thận nhón đưa tới. Cô dịu dàng, trông như ánh trăng trong trẻo vương bụi.
Giọng nhỏ nhẹ, như sợ đối phương khó chịu:
“Em bóc sẵn , nhưng… ngại ?”
Tịch Cận vốn nổi tiếng là lịch thiệp, từ đến nay bao giờ khó phái nữ.
trong lòng “tiểu thanh mai”, dĩ nhiên sẽ tạo hiểu lầm với cô gái khác. Anh liền bình tĩnh kéo giãn cách:
“Không cần.”
Kiều Nhan khẽ .
Chỉ là nụ cong môi mang theo chút chua xót, trông như một bông hoa nhỏ yếu ớt bắt nạt.
Cô lén liếc về phía toilet, ánh mắt càng thêm trầm lặng, khoanh tay sang một bên.
Không xa đó, Tiểu Lưu nhếch mép lạnh.
Anh ngay mà.
Khương Chi Chi kiểu tiểu thư con nhà giàu, tính cách ngang ngược, chắc chắn cũng bắt nạt khác. Ngay cả Kiều Nhan dịu dàng cũng dọa đến mức chẳng dám hé lời.
---
Vừa bước khỏi toilet, Khương Chi Chi còn bận đỏ tai, nhận bầu khí trong phòng gì đó sai sai.
Nhìn thấy cô, mắt Tịch Cận sáng rực, lập tức gọi:
“Chi Chi…”
“Ừm.” – Cô đáp , nhớ chuyện nhờ lúc , “Anh còn ăn nho ?”
Kiều Nhan khẽ , xen :
“Chi Chi, đừng giận. Chị thấy em rửa tay lâu, nên mới bóc nho cho Tịch thiếu…”
Giọng cố ý ngập ngừng một nhịp, tiếp:
“ mà, bây giờ ăn nữa.”
Đồng tử Tịch Cận giãn , sững sờ Kiều Nhan:
Cô đang cái quái gì ?
Ai là ăn?
Anh khổ sở giả bệnh bao lâu để đợi tới phút “hưởng phúc”, còn kịp bắt đầu thì phá ngang bởi cái gậy chọc ruồi từ giữa đường xông !
Kiều Nhan dường như chẳng nhận ánh mắt , chỉ lúng túng đưa bàn tay . Đầu ngón tay còn ướt, quả nho bóc vỏ bóng loáng trong tay.
Trông cô thật yếu ớt, giọng điệu mập mờ, như ám chỉ rằng khi Khương Chi Chi ở đây, cô đút nho cho Tịch Cận, hai mật đến mức nào.
Khương Chi Chi chẳng bắt cái giọng “âm dương quái khí” , chỉ đáp thản nhiên:
“ thì gì mà giận?”
Cô mỉm , thẳng Kiều Nhan:
“Kiều tiểu thư, chị thể .”
Bị đuổi thẳng, mặt Kiều Nhan tái .
Hôm nay cô đến vốn mục đích riêng, thể dễ dàng bỏ cuộc như .
---
Trong lúc còn đang giằng co, ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót gõ cộp cộp sàn.
“Con trai của ——”
Chưa thấy tiếng một giọng nữ dứt khoát vang lên.
Cửa phòng bật mở, một phụ nữ cao gầy mặc áo khoác xanh bạc, đeo kính râm bản lớn, bước nhanh về phía giường bệnh:
“Con trai của , t.a.i n.ạ.n xe thế ?”
“Mau để xem nào, tay chân còn nguyên ? Có chỗ nào bất thường ? Đừng sợ chứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-56.html.]
“Mẹ!”
Tịch Cận đang giả bệnh nhân yếu ớt, mở miệng – bà Lưu – nắm kéo tới kéo lui.
Nếu còn giằng như thế nữa, chắc băng vết thương bung hết.
Anh vội vàng giữ chặt lấy tay bà, cố tình nháy mắt mơ hồ:
“Mẹ, đừng động… đau lắm!”
Nói xong còn chớp đôi mắt đào hoa một cái.
Bà Lưu lập tức hiểu ý.
Bà khẽ ho một tiếng, tháo kính râm xuống, chỉnh áo khoác đảo mắt một vòng trong phòng bệnh.
Trợ lý Tiểu Lưu – loại bỏ.
Bạn học nam lạ mặt – loại bỏ.
Khương Chi Chi – loại bỏ.
Ánh mắt rơi xuống Kiều Nhan.
Ngay tức khắc, bà Lưu che miệng, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô gái:
“Ôi chao, thấy quen lắm. Cháu là bạn Tiểu Cận đúng ? Thật đáng mến quá !”
Kiều Nhan bất ngờ đến sững , Tịch Cận chủ động nắm tay, trong lòng mừng sợ. Cô liếc sang Khương Chi Chi, khóe môi cong lên.
Dù Khương Chi Chi ở đây thì ? Mẹ Tịch thèm cô, chọn cô ngay!
lúc , Tịch Cận giường ho dữ dội.
Bà Lưu lập tức đổi giọng:
“Tội nghiệp, gầy gò thế , trông như lâu lắm ăn no …”
Nụ mặt Kiều Nhan cứng .
Bà Lưu thả tay cô , liếc con trai đảo mắt tìm “ứng viên con dâu” khác.
Trợ lý Tiểu Lưu? Không.
Bạn học nam ? Không.
Cô gái xa lạ ? Cũng .
Chẳng lẽ là… Khương Chi Chi?
Hồi nhỏ, Khương Chi Chi từng là thanh mai trúc mã với Tịch Cận. tính tình cô càng ngày càng bốc đồng, hai nhà cũng vì mâu thuẫn mà dần xa cách.
trong phòng còn ai khác.
Chỉ thể là Khương Chi Chi.
Tuy Khương Chi Chi nổi tiếng vô lễ, học hành chẳng , chê là thiếu giáo dưỡng… nhưng bà Lưu là thoáng, tạm thời chỉ thể tôn trọng sự lựa chọn của con trai.
Trong nháy mắt, gương mặt bà tràn đầy nụ .
Bà bước đến, giữ lấy khuôn mặt ngơ ngác của Khương Chi Chi.
Làn da mềm mại, đường nét thanh tú, khí chất rực rỡ – ngay cả bà, luôn kén chọn, cũng thừa nhận: đây đúng là nhan sắc đỉnh cao.
Bà Lưu vuốt má Chi Chi, cảm giác mềm mại, thơm tho, hồng hào như búp bê sứ.
Khác hẳn con trai bà.
giống hệt cô con gái mà bà luôn mong , đáng tiếc sinh .
Bà khẽ run giọng, kìm sờ thêm một :
“Con bé , bao nhiêu năm gặp, thấy dì cũng gọi một tiếng ?”
Thì đây chính là Tịch Cận.
Có lẽ ở cũng , đều toát cảm giác quen thuộc.
Khương Chi Chi đầu đối diện, bất ngờ thấy an lạ thường. Cô nhỏ giọng:
“Cháu chào dì.”
Giọng cô nhẹ, ánh mắt trong veo, khóe môi cong cong, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà Lưu thoáng sững , như chạm ký ức, nhanh chóng lấy tinh thần.
“Con bé …”
Bà vuốt má Chi Chi, ánh mắt dịu dàng, cảm thán:
“Chi Chi , dì thấy, hình như lâu gặp con.”
Sau lưng, Tịch Cận ho thêm một tiếng.
Chi Chi lo lắng, nhón qua vai bà Lưu:
“Tịch Cận ho dữ lắm… nên gọi bác sĩ ạ?”
Bà Lưu đặt tay lên vai cô, ấn nhẹ xuống:
“Đừng để ý nó.”
Ngay đó, ánh mắt ngạc nhiên của Khương Chi Chi hướng về bà.
Bà Lưu giả vờ ho một tiếng, nhanh chóng thở dài, rút khăn tay che nửa khuôn mặt, giọng nghẹn ngào:
“Chi Chi , dì giấu con… dì với ba của Tịch Cận đang thủ tục ly hôn, mỗi ngày đều cãi ầm ĩ…”
Bà liếc sang con trai giường, kéo tay Khương Chi Chi đặt tay Tịch Cận, ép chặt xuống.
Giọng nghẹn như :
“Chi Chi , đứa con trai … dì giao cho con đó!”