Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 54

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Các đang ?!”

Giọng nữ sắc bén vang lên, Khương Chi Chi giật , theo phản xạ cửa.

Ngay khoảnh khắc đó, bàn tay cô vô thức buông lỏng, khiến lòng bàn tay cô trượt xuống, giữ chặt .

Tịch Cận khẽ rên một tiếng, sống lưng căng lên, gương mặt vốn tuấn tú nhiễm thêm màu hồng nhạt.

Chiếc cổ dài ngẩng lên, yết hầu khẽ trượt. Trong bộ quần áo bệnh nhân trắng tinh, toát một vẻ mong manh yếu ớt như “mỹ nam bệnh” đáng thương.

Khương Chi Chi chẳng còn tâm trí nào để ngắm.

Cô vội rút tay về, mặt đỏ bừng như lửa đốt, đến cả tai cũng nóng ran.

lúc đó, giọng ngoài cửa vang lên, là Kiều Nhan đang bưng giỏ trái cây:

“Khương Chi Chi… em, em quá đáng lắm đấy!”

trách móc, giọng đầy mỉa mai như thể Khương Chi Chi là kẻ chuyên lợi dụng bệnh, chiếm tiện nghi:

“Tịch thiếu mới gặp t.a.i n.ạ.n xe, em thừa dịp cử động mà chiếm lợi. Khương Chi Chi, em còn là ?”

Vốn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc Khương Chi Chi im thin thít, hai tay giấu lưng, y như chuyện sai trái.

Tiếng bước chân vội vã của Kiều Nhan vang lên, đó là một nhịp bước vững vàng hơn.

Khương Chi Chi cảm nhận ánh mắt rơi xuống , dán chặt làn da trần, như thể dò xét từng tấc, khiến cô cảm thấy rùng .

Cô ngẩng lên, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Tư Ngôn đang ở cửa.

Anh vẫn trầm mặc.

Ngũ quan sắc lạnh, mái tóc rối che bớt đôi mắt, mà ánh đen tối tựa loài bò sát nguy hiểm, khiến khác rợn .

Cảm giác đáng sợ đó thoáng chốc trôi qua, nhưng vẫn khiến Khương Chi Chi bất an.

Lục Tư Ngôn bước , trong tay cũng cầm một giỏ hoa quả.

Mặt Khương Chi Chi đỏ bừng, cả hổ đến cực điểm.

May mà Tịch Cận kịp chỉnh quần áo, lái câu chuyện sang hướng khác:

“Sao hai đến đây?”

Kiều Nhan lên tiếng:

“Tịch thiếu, là dì tin tai nạn, lo lắng quá đến mức ăn nổi cơm sáng, nhất quyết đến thăm. Vừa em tiện đường, nên đến để dì yên tâm hơn.”

Tịch Cận gật đầu, lười biếng ngả , cổ áo bệnh nhân rộng mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Giọng trầm thấp, pha chút lười nhác:

“Thay cảm ơn dì, phiền bà .”

Nói xong, cố ý khẽ ho khan, thêm một câu:

“Cũng cảm ơn hai lặn lội tới tận đây.”

Đôi mắt đào hoa xanh thẳm của quét qua Kiều Nhan, dừng Lục Tư Ngôn — kẻ tình địch mà coi là “bạch liên hoa”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-54.html.]

Từ khi phòng, Lục Tư Ngôn hề mở miệng. Anh chỉ lặng lẽ chằm chằm Khương Chi Chi, đang tính toán điều gì.

Tịch Cận nhớ cản đường, nên cho điều tra.

Gia cảnh nghèo khó, chỗ dựa. Ngoài học giỏi và gương mặt coi , chẳng gì nổi bật.

Một tên nhóc con, chẳng đáng để lo ngại.

Nghĩ , ánh mắt Tịch Cận chỉ dừng Lục Tư Ngôn một giây rời . Anh khẽ ho thêm một tiếng, cố ý để lộ dáng vẻ yếu ớt.

Lồng n.g.ự.c lớp áo bệnh nhân phập phồng, thở gấp gáp, khóe mắt ửng đỏ, mong manh hết mức.

Trông chẳng khác gì một “phi tần” trong cung đấu, giả bệnh để giành sự thương xót của hoàng đế.

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tư Ngôn vẫn dán , như đ.á.n.h giá kỹ càng.

Còn Tịch Cận thì nhập vai quá sâu, ho khẽ chạm tay mu bàn tay của Khương Chi Chi, giọng đầy ám chỉ:

“Chi Chi, khát quá…”

Khương Chi Chi hổ vì chuyện khi nãy, thêm tình huống đông thế , chỉ chui xuống đất trốn.

Nghe xong, cô bật dậy như lò xo bắn, gương mặt đỏ bừng:

“Để em rót nước ——”

Nói xong, cô vội vàng chạy ngoài.

Phía , giọng Tịch Cận còn gọi với theo:

“Chi Chi, nước ngay đây thôi mà… Chi Chi!”

bóng dáng cô chạy trốn quá nhanh, chỉ để tiếng vọng:

“Em… rửa tay một chút!”

Cô ý thức tay chạm thứ gì.

Sau khi Khương Chi Chi , căn phòng lập tức chìm im lặng.

Lục Tư Ngôn thản nhiên đặt giỏ trái cây xuống, xoay theo Khương Chi Chi.

Tịch Cận sốt ruột định xuống giường, nhưng Kiều Nhan cố tình chen , ngăn cản tầm mắt của .

Trong nhà vệ sinh, cửa đóng chặt.

Khương Chi Chi đỏ mặt rửa tay, để mặc dòng nước mát chảy qua làn da còn nóng rực.

Ngay lúc đó, cửa phòng mở , đóng .

Lục Tư Ngôn xuất hiện.

Dáng cao gầy che mất ánh sáng ngoài cửa, cả hình chìm trong bóng tối. Giọng lạnh lẽo vang lên:

“Anh thương là đại tiểu thư tin, khát nước là cô liền lấy. Sao đại tiểu thư thể dễ tin như ?”

“Đại tiểu thư, thật sự nghi ngờ, nếu ai đó lừa cô đến mức , e là cô cũng chẳng từ chối.”

 

Loading...