Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:08
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Tịch Cận đang vui mừng bỗng chuyển sang sửng sốt:

“Chi Chi!”

Ngay đó, thấy cánh cửa phòng bệnh rầm một tiếng đóng sập .

Mọi chuyện diễn nhanh đến mức giống như ảo giác. Tịch Cận đầu về phía Tiểu Lưu để xác nhận. Trợ lý chỉ nhún vai, “Ha” một tiếng.

Không ba giây, năm giây lâu hơn, cánh cửa phòng vốn đóng chặt ai đó gõ nhè nhẹ hai tiếng.

Tiếng gõ chậm rãi, tiết tấu, ngay đó là giọng mềm nhẹ quen thuộc vang lên:

“Có thể ?”

Tịch Cận ngẩn : “Có thể.”

Cửa kẽo kẹt mở , khuôn mặt trắng trẻo xinh từ từ hiện .

Trên gương mặt , sự sửng sốt ban đầu biến mất, đó là vẻ quan tâm đủ, trong tay còn ôm một bó hoa.

“Tịch Cận, vết thương của thế nào ?”

Chàng trai mang dòng m.á.u lai đang giường bóng dáng mảnh khảnh ngày càng tiến gần. Đầu ngón tay trắng nõn đặt bó hoa lên tủ đầu giường, nhanh chóng cúi xuống.

Theo động tác đó, mùi hương hoa hồng dễ chịu lan tỏa trong khí, hòa với gió thu buổi sớm mang theo chút mát lành.

Đầu ngón tay cô gái còn khẽ chạm mặt , dịu dàng quan tâm:

“Sao gặp t.a.i n.ạ.n xe ? Tài xế gây chuyện ? Có còn đau ?”

Tịch Cận sự dịu dàng bất ngờ dỗ đến choáng váng, khóe môi nở nụ sáng rực:

“Chi Chi, ngay em quan tâm nhất là mà.”

Anh vẫn quên duy trì “góc độ hảo” của : khẽ ho khan, để cổ áo lỏng , lộ rõ cơ bắp rắn chắc. Ánh nắng xuyên qua rèm chiếu , làn da trắng gần như phát sáng.

“Kỳ thật… vết thương cũng nặng lắm…”

Tịch Cận nhân cơ hội nắm lấy tay Chi Chi, đặt lên n.g.ự.c :

“Con đường đó vốn rào chắn, nhưng tên tài xế chạy đường dài uống quá chén, lái chiếc xe tải lớn lao thẳng …”

Anh kể khổ, nắm bàn tay mềm mại , khóe môi bật :

“May mà minh thần võ, kịp thời đ.á.n.h lái, nên mới khiến bánh xe đối phương trượt chệch hướng, đ.â.m trụ cầu.”

Chi Chi bên cạnh hít mạnh một lạnh.

Tịch Cận còn tranh thủ ho thêm mấy tiếng.

Cô bạn thanh mai ngay lập tức đưa tay vỗ lưng giúp . Bàn tay mềm đến mức khó tin, rõ ràng thì mảnh mai, mà chạm mềm mịn như xương.

Tịch Cận sờ đến lâng lâng, khóe miệng càng lúc càng cong, nhưng vẫn quên tiếp tục “kể khổ”:

“Cũng may hôm đó lái xe thể thao. Nếu với độ cao đó, chắc cả xe lao khỏi cầu, rơi thẳng xuống sông.”

“Chiếc Bentley gầm cao, tông thẳng dải phân cách, nửa xe treo lơ lửng ngoài cầu, động cơ còn kêu ong ong.”

“Lúc , nhanh trí giơ chân dài đá cửa xe, mới thành công thoát .”

Chi Chi hít mạnh một : “Nguy hiểm quá!”

Ánh mắt cô , chẳng còn giấu nổi sự lo lắng:

“May mà thông minh và bình tĩnh. Nếu đổi khác, chắc sợ hãi đến phát .”

Tịch Cận khen, lòng nở hoa:

“Chuẩn! Lúc Tiểu Lưu trong xe gào loạn cả lên, sắp òa luôn .”

Lời dứt, bầu khí bỗng trầm xuống.

Đôi mắt đào hoa của Tịch Cận khẽ run rẩy, chợt nhận điều gì đó, đồng tử co .

Giây tiếp theo, cô bạn thanh mai của sang hướng khác ——

Trợ lý Tiểu Lưu đang khoanh tay, đó trừng mắt Chi Chi.

Khương Chi Chi do dự, thôi:

mà… Tiểu Lưu vẫn còn khỏe mạnh lắm mà…”

Câu Tịch Cận suýt sặc, vội vàng chữa cháy:

“Cửa xe biến dạng, khó mở. Anh cao 1m93, chật vật lắm mới chui .

Tiểu Lưu thì gầy thấp, dễ dàng lách qua khe hở là ngay.”

Trong phòng bệnh, Tiểu Lưu khịt mũi khinh bỉ, bộ dạng như thể thèm chấp loại “kịch bản giả vờ đáng thương” của Tịch Cận.

“Là như đó…”

Giọng mềm mại của Khương Chi Chi vang lên, ngón tay mảnh mai nhẹ vỗ cánh tay , mang theo chút quan tâm:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-53.html.]

“Anh dũng cảm lắm, Tịch Cận. mà hôm nay gặp t.a.i n.ạ.n kinh khủng như , giữ mạng sống là may mắn . Chỉ cần còn sống, tương lai vẫn còn đầy hy vọng.”

“Hơn nữa, là ngôi lớn mà, hàng triệu fan vẫn đang chờ . Sân khấu rực rỡ cũng đang đợi . Cuộc đời của sẽ thuận lợi thôi, thứ sẽ lên hết.”

Giọng cô như dòng suối mát chảy lòng, khiến Tịch Cận tận hưởng đến mê mẩn. Anh nắm tay cô vuốt ve mặt , tiếp tục bộ đáng thương:

mà thương nặng thế , thật sự gì cả…”

Ánh mắt nhanh chóng đảo về phía bàn trái cây, khóa chặt chùm nho đỏ tím. Táo với quýt to quá, khó ăn. Nho thì nhỏ tiện, mà nếu Chi Chi bóc vỏ đưa tận miệng, thể nhân cơ hội… l.i.ế.m tay cô một chút.

Trong đầu lóe lên ý tưởng, liền ám chỉ:

“Anh đau quá Chi Chi, đến nho cũng ăn nổi nữa…”

“Ý là… chỉ thể ăn thức ăn lỏng thôi ?” – Khương Chi Chi nhẹ giọng hỏi.

Tịch Cận ngẩn , kịp phản ứng, chỉ chằm chằm gương mặt xinh :

“Gì cơ?”

Chi Chi vẻ do dự, như gì đó nhưng ngập ngừng.

Tịch Cận bỗng cảm thấy gì đó sai sai. Hình như vì quá mải diễn trò mà quên mất chi tiết quan trọng.

“Nếu vết thương thật sự nặng, nên lời bác sĩ, hạn chế ăn đồ kích thích thì hơn.”

Bàn tay ngón tay mềm mại bao lấy, giọng Chi Chi dịu dàng như ru ngủ:

“Đừng sợ, Tịch Cận, chuyện sẽ thôi. Anh quên ? Trước học qua đấy… Tư Mã Thiên từng chịu cung hình, rơi xuống tận đáy cuộc đời, nhưng vẫn bỏ cuộc, cuối cùng Sử Ký…”

Một dự cảm chẳng lành dâng lên. Tịch Cận đờ :

“Khoan , Tư Mã Thiên Sử Ký thì liên quan gì đến chứ?”

Chi Chi lộ vẻ mặt kỳ quái, ấp úng:

“Tuy thương… nhưng chỉ cần tỉnh , em tin vẫn sẽ đạt thành tựu lớn trong sự nghiệp, trở thành ngôi sáng chói.”

Ngay lúc đó, Tiểu Lưu – như vị thần hộ mệnh bên cạnh – bật sặc sụa.

Trong chốc lát, Tịch Cận hiểu tất cả. Anh cuối cùng cũng tại Chi Chi những lời kỳ quặc như , tại dịu dàng quan tâm đến thế.

Đôi mắt đào hoa mở to, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Chi Chi, căng thẳng:

“Không ! Tiểu Lưu đùa thôi! Anh khỏe mạnh!”

Ánh mắt Khương Chi Chi dịu dàng, mang theo chút thương hại:

“Ừ, , chuyện sẽ , em mà.”

Tịch Cận: “!!!”

Anh thể tiếp tục giả vờ nữa. Như cá chép bật khỏi mặt nước, bật dậy khỏi giường, khoe cơ bắp săn chắc:

“Thật đó Chi Chi, , thương gì hết!”

Khương Chi Chi nghiêm túc, dịu dàng ép xuống :

“Được , , em tin . Anh thương, nhưng giờ nghỉ cho ngoan nào.”

Tịch Cận nghẹn họng, chỉ thẳng kẻ gây chuyện:

“Trợ lý Lưu! Mau giải thích rõ cho cô !”

Đầu sỏ lập tức cúi đầu, nhưng giọng chẳng hề thành thật:

“Tất cả là của , là bậy, Khương tiểu thư đừng tin.”

Trong lòng thì thầm cầu nguyện: Cầu mong cô nhanh chóng tin, cho chuồn thật xa…

Chi Chi nghiêm túc gật đầu, còn vỗ vai Tịch Cận:

“Em tin , cứ yên tâm dưỡng thương. Sau chắc chắn sẽ thôi.”

Lúc Tịch Cận thật sự hoảng loạn.

Anh bật tung chăn, kéo áo lên, lộ cơ bụng rắn chắc:

“Chi Chi, , chỉ cần khỏe mạnh, vấn đề gì cả. Không tin em thử chạm xem!”

Chi Chi hoảng hồn, vội vàng kéo áo xuống:

“Đừng, đừng, Tịch Cận, đừng kích động như …”

Cô dùng hết sức, nhưng sức khỏe hơn hẳn, bộ dạng như kiểu “ chứng minh cho bằng ”.

Khuôn mặt Chi Chi đỏ bừng, cố giữ chặt lưng quần , liều mạng bảo vệ “danh tiết” cho nam chính mà fan nữ nào cũng mê:

“Không , em thể xem…”

Cô sốt ruột, nhưng Tịch Cận còn sốt ruột hơn:

“Dài quá thì xem một chút thôi cũng , chúng đều là một nhà cả, Chi Chi, đừng khách sáo với ——”

 

Loading...