Khương Chi Chi ngủ một giấc thật ngon.
Có lẽ vì nhiệm vụ thành khá thuận lợi, cũng thể là mấy “biến cố nhỏ” xuất hiện giữa chừng vô tình giúp cô bớt căng thẳng.
Sáng sớm, Khương Chi Chi bôi kem dưỡng da, thì thầm với hệ thống:
【 Ta còn chuẩn tinh thần sẵn sàng cho việc Cố Duật Chi nổi giận. 】
【 Còn nghĩ cả một đống cách dỗ dành , nhưng kịp thể hiện thì Cố Duật Chi rộng lượng bỏ qua . 】
【 Thật , cũng đến nỗi tệ. 】
Hệ thống im lặng, gì đó thôi:
【 Thật , tệ. Đối xử với nữ chính cũng chẳng mấy. Ngược nữ chính mới là vì mà chịu đủ chuyện, còn vây trong đủ kiểu tình địch đấu đá. Đôi lúc cốt truyện còn thấy, rõ ràng là vì tính chiếm hữu và ham thắng, nên mới chọn nữ chính. Ngay cả giai đoạn về “lãng tử đầu”, cũng chỉ vì hình tượng dịu dàng lương thiện kiểu bạch nguyệt quang của Kiều Nhan lòng , thuận lợi giúp trong việc tranh giành quyền thừa kế, nên mới lấy cô . 】
【 Còn chúng thì chỉ là nữ phụ ác độc, xuất hiện để thúc đẩy tình tiết. Trong cái thế giới “vạn nhân mê” , tất cả nam chính chất lượng cao đều xoay quanh nữ chính. Họ sẽ ghét chúng , về phía nữ chính để dạy dỗ chúng . Họ sẽ thật lòng đối xử với chúng . 】
【 Vì … ngàn vạn đừng thích ! 】
Trong gương, Khương Chi Chi vỗ vỗ lớp dưỡng trắng má, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, chỉ là biểu cảm kỳ quái:
【 Mi từng chơi game ? 】
【 Hệ thống , chơi Vương Giả Vinh Diệu, nhưng chẳng bao giờ thích con boss long hố cả. 】
Sáng nay tiết học.
Khương Chi Chi thong thả ăn sáng, vốn định đóng vai tiểu thư nhà giàu rảnh rỗi shopping. Ai ngờ còn kịp cửa, điện thoại reo lên – là Tịch Cận gọi.
Vài giây , khi đang chọn đồng hồ, đôi mắt Khương Chi Chi mở to:
“Tai nạn xe?!”
Cô vội vàng bỏ đồng hồ xuống, hấp tấp chạy ngoài:
“Đợi chút, em đến ngay!”
---
Trong phòng bệnh của bệnh viện cao cấp Nhân Khang, Tịch Cận giường chỉ huy y tá:
“Băng thêm hai vòng nữa — đúng , như mới giống một chút!”
Trợ lý bên cạnh cầm gương cho soi. Trong gương là gương mặt lai tây với đường nét sắc sảo, đôi mắt xanh sáng rực, trông tinh thần còn quá .
Anh chỉnh mái tóc, để lộ cái trán bóng loáng:
“Chỗ đầu thể băng thêm mấy vòng nữa ?”
“Như trông chẳng t.h.ả.m chút nào.”
Tịch Cận hất cằm ngắm nghía gương mặt , lắc đầu:
“Cũng đủ tiều tụy.”
Trợ lý: “……”
Y tá lén , Tịch Cận vỗ vỗ cánh tay:
“Nếu đầu quấn thêm , thì chỗ cũng quấn kỹ hơn . À, băng y tế nào dán thẳng ? Dán hết cho !”
“Ngài thật sự cần truyền m.á.u , Tịch .”
“Với mấy vết thương nhỏ , chỉ cần băng bó một thời gian ngắn là lành hẳn, thậm chí sẹo còn chẳng kịp hình thành.”
Nghe , Tịch Cận giật cửa, gương mặt bỗng căng thẳng:
“Bạn gái sắp đến , tuyệt đối đừng như thế mặt cô !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-52.html.]
Y tá gật đầu, kéo xe rời .
Tịch Cận soi gương, cuối cùng cũng tìm một góc mặt mà cho là “ hảo nhất”.
Anh còn nhờ Tiểu Lưu bôi thêm ít kem nền, để khuôn mặt trông xanh xao hơn.
Sau đó khẽ ho hai tiếng, ôm n.g.ự.c vẻ yếu ớt. Một màn “Tây Thi đau ngực” phiên bản nam.
Trợ lý nhịn nổi, vẫn im lặng.
“Thế đủ t.h.ả.m ?” Tịch Cận hỏi.
“Còn đủ. Phải khiến Chi Chi đau lòng, ôm nức nở mới .”
Nói xong tự thì thầm:
“Thôi, cũng đừng , nếu cô rơi vài giọt nước mắt chắc đêm nay mất ngủ mất.”
Tiểu Lưu bực lẩm bẩm:
“ thật sự hiểu, rốt cuộc Khương Chi Chi gì chứ?”
“Anh quên cô từng gì chúng ? Thuê thủy quân bôi , mua fans giả gây rối, còn tung tin ác ý. Lúc phim mới mắt thì mua chê bai, còn công khai giải thưởng nhận đều mua. Anh mất tích một ngày, cô liền bịa chuyện Thái để phẫu thuật thẩm mỹ. Hại Ngô tổng tức đến phát bệnh! Anh còn bênh vực cô ?”
Càng càng tức:
“Anh hai ngày nay như trúng tà . thề mời thầy về cúng giải hạn cho mới ! Nếu thì thôi, nhận luôn vai Chung Quỳ , chuyên trừ tà, trấn áp Khương Chi Chi cho !”
Một tràng xả xong, Tịch Cận chẳng hề giận, đôi mắt đào hoa còn cong cong, giọng ôn hòa:
“Tiểu Lưu, hiểu . Cô từ nhỏ khiến khác yêu mến. Ở bên cô lâu, cũng sẽ thích cô thôi.”
“Thích cô ?!”
Tiểu Lưu tức đến run : “ thà chổng ngược ăn hết phân của bệnh viện ! cũng bao giờ thích cô !!!”
Tịch Cận khẽ, kéo chăn, hai tay gối đầu, giọng lười nhác:
“Vậy cố gắng lên nhé.”
“Đại dày vương Tiểu Lưu, nhất định .”
Tiểu Lưu tức đến đập gương.
Canh giờ gần tới, Tịch Cận chỉnh chăn, bỗng nhớ gì đó, liền rối mái tóc một chút.
Mấy sợi tóc bạch kim rối loạn, phối hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu hút, cả nghiêng giường, vô tình lộ vẻ lười biếng nhưng cực kỳ cuốn hút.
“Cô đến !”
Giọng Tiểu Lưu đầy oán khí từ cửa sổ vọng .
Tịch Cận lập tức dậy, hướng mắt ngoài.
Rõ ràng chẳng thể thấy gì, nhưng chỉ động tác chờ đợi thôi cũng đủ khiến thấy ngọt ngào.
Anh còn khẽ kéo cổ áo, để lộ một chút n.g.ự.c và cơ bụng, giả vờ vô tình đắp chăn.
Tiểu Lưu mà khinh bỉ mặt.
“Thảm ?” Tịch Cận hỏi.
Tiểu Lưu hừ lạnh:
“Muốn t.h.ả.m thì đơn giản thôi. Cứ cái… chân thứ ba của gãy , đảm bảo t.h.ả.m đến mức ròng luôn!”
lúc đó, cửa phòng bật mở.
Đồng tử Khương Chi Chi co rút, cả sững sờ.