Gió đêm thổi ào ào, hoàng hôn dần buông xuống.
Cố Duật Chi khuôn mặt lạnh lùng, giơ chân đá mạnh cửa. Tiếng gỗ kẽo kẹt hòa lẫn tiếng gió vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng.
Nhà cũ của Cố gia xây từ hơn 200 năm , vốn là do một vị Vương gia hoàng đế sủng ái cho xây dựng xa hoa, mời thợ giỏi khắp Giang Nam về tỉ mỉ thiết kế.
thời gian trăm năm trôi qua, lớp sơn đỏ nay xỉn màu, ánh đèn hắt lên trong đêm tối chẳng khác nào những vệt m.á.u kịp khô.
Cố Duật Chi bực bội.
Ánh sáng chập chờn chiếu lên gương mặt tuấn tú nhưng u ám, đến mức tà khí, giống hệt một tu la bò từ địa ngục.
Trong vườn vang lên tiếng dế kêu, bỗng dừng bước.
Ngón tay dính đầy máu, đỏ tươi, móng tay lấm lem. Ngón cái sưng tấy, đến cả chiếc nhẫn đen tay cũng khiến đau nhói.
Tiếng dế dai dẳng bủa vây, như xiềng xích cách nào thoát khỏi.
Dưới ánh trăng, lặng. Bóng cây in xuống mặt đất thành từng mảng loang lổ.
Cơn đau ở ngón tay ngày càng rõ, nhưng như chẳng hề cảm nhận, chỉ im lặng chờ.
Đến khi điện thoại rung từng hồi, mới lấy . Vừa thấy tên hiển thị, nhịp thở hỗn loạn mới dần chậm .
Ngón tay dính m.á.u trơn trượt, chạm màn hình mấy mới bắt máy.
Giọng thiếu nữ mềm mại vang lên bên tai:
“Duật Chi…”
Giọng ngọt ngào, luyến láy như mèo nhỏ nũng, lập tức hiện rõ trong đầu khuôn mặt trong sáng đáng yêu .
Cố Duật Chi khẽ “ừ” một tiếng, tâm trạng giận dữ cũng dịu .
Giọng trầm thấp, mang theo chút dịu dàng:
“Bảo bối, ?”
Cách gọi bật tự nhiên như tập cả ngàn .
Đầu dây bên vang lên tiếng sột soạt, giọng cô nhỏ nhẹ, phần chột :
“Duật Chi… giận em đúng ?”
“Em chắc chắn xem mấy tin tức . nhắn gì cho em, em cứ nghĩ giận …”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ:
“Mấy tấm hình đều là ngoài ý . Tấm với Tịch Cận là sáng nay, chỉ chở em với Lục Tư Ngôn đến trường, lúc xuống xe em vịn tay lái thôi. Tấm với Bùi thì càng vô lý, thậm chí chụp tháng , chỉ là hình trong buổi tiệc. Còn Lục Tư Ngôn thì là hình cũ, em cũng chỉ nhờ chụp hộ một bức…”
Cô giải thích tỉ mỉ, sợ hiểu lầm. Hơi thở xen kẽ trong giọng , mang theo căng thẳng bất an.
Bất giác, trong đầu vang lên câu khiêu khích của Cố Yếm:
“Khương Chi Chi chỗ nào cũng xinh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-51.html.]
Không sai. Cho dù bây giờ thấy, vẫn nhớ rõ gương mặt nhỏ bé , đôi mắt trong veo, giọng ngập ngừng đầy đáng yêu.
“Anh xem, nhưng giận.”
Giọng khàn khàn:
“Em thật sự lo lắng đến thế ?”
Cô nhỏ nhẹ trả lời, như đang chia sẻ bí mật:
“Lúc thấy tin, em sững , tay lạnh toát… Em sợ sẽ giận, sợ sẽ bỏ mặc em… Cố Duật Chi, hủy hôn ước với em ? Anh đừng bỏ em ? Em sợ gọi cho sẽ mắng em, càng sợ cuộc gọi , em sẽ mất phận vị hôn thê của …”
Cố Duật Chi gần như chẳng thấy gì ngoài hai chữ “vị hôn thê”.
Ánh trăng lạnh phủ xuống, ngẩng bàn tay dính máu, vết thương rách nhưng nhẫn đen vẫn sáng lấp lánh, nặng nề như xiềng xích.
Khóe môi khẽ nhếch, bật nhẹ:
“Sao thể bỏ em , bảo bối của .”
Giọng dịu dàng đến mức như tình nhân thì thầm ánh trăng.
“Chúng đính hôn, cả đời gắn chặt . Không ai thể chia rẽ. Khương Chi Chi thuộc về Cố Duật Chi, cũng như Cố Duật Chi chỉ thuộc về Khương Chi Chi.”
Anh thấp giọng, gần như ám ảnh:
“Ai dám xen , sẽ khiến họ trả giá.”
“Em mãi mãi là xinh , thuần khiết nhất. Không bao giờ cúi đầu xin vì của khác.”
Đầu dây bên , cô thở phào nhẹ nhõm.
Rất khẽ, nhưng vẫn thấy.
Rồi giọng ngọt ngào vang lên, gần như dán sát tai :
“Em ngay mà. Vị hôn phu của em giống bất kỳ ai. Anh là nhất, đáng tin nhất!”
“Trong lòng em, đặc biệt nhất ?” – hỏi.
“Đương nhiên ! Cố Duật Chi là vị hôn phu nhất thế giới. Cố Duật Chi thương em nhất.”
Khóe môi cong lên, tia u ám trong mắt cũng dần tan .
Máu từ vết thương chảy , nhuộm đỏ cả chiếc nhẫn đen. Anh lạnh nhạt tháo nó xuống, xoay vài vòng trong tay, bất chợt ném mạnh xa.
Tiếng “tõm” vang lên trong hồ, tiếng dế cũng lập tức im bặt.
Cố Duật Chi khẽ áp điện thoại lên môi, như hôn lên vành tai ửng hồng của thiếu nữ bên , giọng khàn khàn, mang theo sự ám ảnh bệnh hoạn:
“Bảo bối, chờ .”
“Anh sẽ cho em tất cả.”