Cố Nhân Khang câu ngược đời đó chọc tức đến đỏ bừng cả mặt, thở hồng hộc như thể ai đạp mạnh ngực.
Mà Cố Yếm thì vẫn chịu dừng, gương mặt vài phần giống Cố Duật Chi hiện rõ vẻ hứng thú, chằm chằm cha , chậm rãi :
“ cũng thể là ba sai. Dù lúc đó… chắc ba chỉ lo tận hưởng, quên mất chuyện ‘giữ trong sạch’ thôi.”
Khóe môi Cố Duật Chi nhếch lên thành nụ lười nhác.
Cố Nhân Khang ở ghế chủ vị, cố ép hạ hỏa, hung hăng trừng mắt quát:
“Câm miệng!”
Cố Yếm dừng đúng lúc, im lặng .
Trò hề đến đây kết thúc, Cố Duật Chi cũng chẳng buồn tiếp tục dây dưa, vắt chéo chân, giọng điềm nhiên:
“Ba, con sẽ tìm kẻ vụ . Con sẽ cho ba và Cố gia một lời giải thích thỏa đáng.”
“Giải thích cái gì?”
Cố Nhân Khang đập bàn, ánh mắt nặng nề như thể ép khác cúi đầu:
“Ép kẻ nặc danh xin ? Hay dọa dụ để nó thu hồi lời ? Mặt mũi giẫm nát , vá cũng vô ích!”
“Con còn nhỏ, dạy : vá chuồng khi bò chạy chỉ là trò lừa tự an ủi.”
“Áo rách thì vứt , đổi cái mới.”
Lời dứt, chân mày Cố Duật Chi nhíu càng sâu.
“Chi Chi quần áo, cô là vị hôn thê của con. Hơn nữa, chuyện rõ ràng do khác bịa đặt, bản cô hề sai.”
Cố Nhân Khang nhạt: “Không sai? Nếu sai, vì bịa đặt?”
“Nói trắng , là nó xử sự đúng mực, kết giao bạn bè khéo, đầu óc thì chẳng chút cảnh giác nào. Loại như , xứng bước Cố gia chúng ?”
Ông mất kiên nhẫn, phẩy tay:
“Cứ xong chuyện, tổ chức tiệc đính hôn coi như xong nghĩa. Giờ tin như , nếu hủy hôn thì cũng chẳng ai trách Cố gia vô tình. Chúng tròn trách nhiệm .”
Cố Duật Chi híp đôi mắt hồ ly sắc bén, khóe môi nhếch lên:
“Ba, con định từ hôn.”
“Không đến lượt con quyết định!”
“Bốp!”
Cố Nhân Khang đập mạnh xuống bàn, chén rung lắc liên hồi. Cả ông toát dáng vẻ gia trưởng phong kiến, như thể quyền lực trong ngôi nhà đỏ rực lồng đèn đang tập trung cả ông , tạo thành cái bóng u ám khủng bố gương mặt đầy nếp nhăn.
“Đi gặp con , Duật Chi.”
Cố Duật Chi định phản bác nhưng động tác khựng .
Cố Nhân Khang nở nụ nhạt, ánh mắt lạnh lẽo đầy mỉa mai:
“Mẹ con bệnh lâu, t.h.u.ố.c cũng chẳng chịu uống, tâm trạng cũng . Bà luôn nhắc đến con, gặp một . Đi , gặp bà mới an lòng.”
Cánh cửa kẽo kẹt mở .
Trong ánh nến chập chờn, bóng mặc áo Tôn Trung Sơn dần rời . Gió lạnh mùa đông thổi ào , lướt qua gương mặt sắc bén của Cố Duật Chi, càng khắc rõ nét lạnh lùng nơi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-50.html.]
Tiếng giày da gõ từng nhịp xuống sàn, tiếp theo là giọng thấp lạnh của Cố Yếm, ngập tràn chế giễu:
“Anh trai, định từ hôn thật ?”
Gương mặt cứng rắn của Cố Duật Chi lập tức căng chặt, đôi mắt hồ ly hẹp dài phủ đầy âm khí.
Cố Yếm bật khẽ:
“Chị dâu đúng là thật.”
Anh chẳng buồn che giấu sự tán thưởng, giọng điệu còn lộ rõ vẻ thèm thuồng.
“Dù gì lúc mới đính hôn, cũng ý, tiệc đính hôn còn chẳng thèm đến. Bây giờ nhân cơ hội mà từ hôn, chẳng ý ?”
“ mà, cô đúng là quá xinh.”
“Còn trẻ, ngoan ngoãn, thuần khiết, da trắng nõn nà, thấy mềm mại. Đôi mắt long lanh như câu hồn, ai cũng như đang thả câu, chỗ nào cũng mê .”
Gân xanh thái dương Cố Duật Chi giật mạnh, lập tức túm chặt cổ áo :
“Cút xa , Cố Yếm!”
“Anh nghĩ , cả…”
Bị bóp cổ áo đến căng chặt, nhưng gương mặt tuấn mỹ tà mị của Cố Yếm chẳng lấy một tia hoảng loạn, ngược còn cợt, ánh mắt đầy khiêu khích:
“ đây? Chị dâu hợp khẩu vị đến thế cơ mà.”
“ chỉ cần ngửi thấy hương của cô là gần; chỉ cần cô với một cái là hận thể đè cô …”
Cố Duật Chi hít sâu, cố gắng kìm nén cơn giận, giọng trầm xuống:
“Chuyện giữa em chúng , đừng kéo phụ nữ .”
“Cô còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả. Đừng lôi cô xuống vũng nước bẩn .”
Nghe , ánh mắt Cố Yếm thoáng hiện lên chút bất ngờ, nhưng ngay đó cong môi, phá lên to:
“Thú vị thật đấy, Cố Duật Chi!”
Anh nhạo báng kiêng nể: cái vị cả từng bồi dưỡng thừa kế, tâm tư thâm sâu, giỏi giả vờ.
Ai mà ngờ, chỉ mới nửa năm, từng cao khinh miệt như rác rưởi, giờ để nắm điểm yếu.
Trong đầu Cố Yếm hiện lên vô cách trả thù, cuối cùng ánh mắt dừng nơi gương mặt tươi sáng ngây ngô của Khương Chi Chi.
Làn da trắng, nụ ngọt, đôi mắt cong cong khi như cánh bướm mong manh. Sạch sẽ, trong trẻo, đến mức khiến khó quên.
Khác với , đứa con ngoài giá thú dơ bẩn, chà đạp.
Như hai sinh vật thuộc hai thế giới, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.
Cố Yếm l.i.ế.m môi, ánh mắt lóe lên vẻ tà mị cuồng loạn, giọng còn mang theo hưng phấn bệnh hoạn:
“ cũng thích chị dâu, cả.”
“Hay nhường cô cho ? sẽ đối xử thật , sẽ ghen , thậm chí cũng chẳng để tâm nếu hai từng ngủ với vài .”
“Chỉ là… đến lúc đó, chắc sẽ nhịn nổi mà hỏi cô ——”
“Giữa với , cô thích ai hơn?”