Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-10-14 08:08:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tư Ngôn Khương Chi Chi đẩy ngoài, cửa đóng sầm lưng.

Anh gầy gò, cố vững ánh mắt đồng tình của đám hầu lầu.

Giữa cái soi mói đó, Lục Tư Ngôn đưa tay chạm nhẹ lên mặt .

Trên da vẫn còn phảng phất hương thơm dịu dàng như một dấu ấn.

Lục Tư Ngôn bỗng thấy hối hận. Lẽ nên để cô tát thêm vài cái, để mùi hương bám đầy , để cả thể như khắc dấu ấn của đại tiểu thư.

Khóe môi cong lên, ánh mắt sâu hun hút hiện sự sung sướng u ám.

“Tiểu Lục, ?”

Tiếng bước chân vang lên, giọng Kiều Nhan ngay đó:

“Chi Chi nổi giận với đúng ? Bao nhiêu năm vẫn hề đổi, lúc nào cũng bày trò bắt nạt khác ——”

ngay khi thấy rõ gương mặt Lục Tư Ngôn, Kiều Nhan lập tức khựng .

Anh đang… ?

Bị đuổi khỏi phòng mà ? Hay hành hạ đến mức hồ đồ ?

Kiều Nhan suýt nữa lườm trời lườm đất, nhưng nghĩ đang cạnh , sợ phát hiện nên cố nén xuống, chỉ khẽ bĩu môi.

Phải công nhận một điều, Lục Tư Ngôn càng lớn càng trai.

Khác với Cố Duật Chi phong lưu lẳng lơ, Lục Tư Ngôn mang vẻ trầm lặng, chút u ám, lẽ vì mái tóc dài che khuất mắt, lúc nào cũng khiến thấy xa cách.

thì , Kiều Nhan cũng chẳng bao giờ để ý đến .

gì: quyền lực, sự ngưỡng mộ, địa vị, tiền bạc.

phu nhân cao quý, sống trong xa hoa.

Còn Lục Tư Ngôn chỉ là kẻ sống nhờ ở Khương gia, ngoài khuôn mặt và thành tích học tập nổi bật, chẳng gì cả. Không tiền, thế, bối cảnh.

Cho dù tiềm năng, cô cũng định lấy tuổi xuân quý giá của đ.á.n.h cược.

Huống chi, so với Cố Duật Chi, Bùi Hạc Niên, thậm chí cả Tịch Cận, Lục Tư Ngôn chẳng là gì.

, để giữ hình tượng “dịu dàng nhân hậu”, mặt hầu, Kiều Nhan vẫn tỏ vẻ dịu dàng chu đáo:

“Chi Chi đ.á.n.h ? Cô lúc nào cũng thô lỗ như . Anh thương Tiểu Lục? Hộp t.h.u.ố.c ở ngay lầu, nên xử lý vết thương ——”

lúc , một ánh trầm lạnh quét sang, khiến Kiều Nhan nghẹn lời.

ngẩn khi thấy khóe môi Lục Tư Ngôn khẽ nhếch, nụ nhỏ xíu nhưng đủ xóa nhòa bóng tối .

Áo sơ mi trắng, quần đen, dáng cao gầy —— thiếu niên thật sự quá .

“Kiều tiểu thư ghét Chi Chi ?”

Câu hỏi bất ngờ của khiến Kiều Nhan tưởng nhầm:

“Gì cơ?”

“Trông như cô ghét đại tiểu thư.”

Giọng Lục Tư Ngôn lớn, nhưng đủ để đám hầu gái đang quét dọn lầu rõ:

“Dường như bất cứ lúc nào, chỉ cần cô xuất hiện, thì sẽ kìm nổi mà gắn cho đại tiểu thư mấy cái nhãn như ‘thô lỗ’, ‘bướng bỉnh’, ‘ưa sĩ diện’.”

“Giống như nãy, cô còn hỏi gì , vội kết luận Chi Chi tay đ.á.n.h , cố tỏ khoan dung độ lượng, bôi thuốc.”

Ba chữ “khoan dung độ lượng” tuôn từ miệng , đầy mỉa mai.

Thế nhưng gương mặt điềm tĩnh , ai nghĩ đang châm chọc.

Lục Tư Ngôn vẫn , nhưng từng lời sắc bén:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-49.html.]

“Có vẻ như Kiều tiểu thư thích đóng vai cứu rỗi, nhưng chẳng bỏ hành động thực tế nào. Chỉ cần lên tiếng là đủ, giúp cho danh tiếng của .”

Sắc mặt Kiều Nhan đổi, nghiến răng:

“Đừng điều. đây là vì cho !”

“Không sai, nếu đoán nhầm, cái gọi là ‘ cho chính là: thương hại một chút, đem chuyện kể với phu nhân, nhân tiện tách tình cảm con họ thêm một bước.”

Dưới lầu, mấy cô hầu đang giả vờ lau dọn nhưng nín thở ngóng cả nửa phút.

Cả nhà ai cũng một bà tám chuyên thêm mắm thêm muối. Chuyện hôm nay mà đến tai họ thì chẳng cần nghĩ cũng sẽ lan truyền thành thế nào.

Kiều Nhan tức đến c.ắ.n lưỡi.

liếc xuống lầu, trừng Lục Tư Ngôn:

“Khương Chi Chi đối xử với như , mà còn bênh cô , thật hèn hạ!”

lời công kích chẳng hề nụ mặt Lục Tư Ngôn lay chuyển.

Đôi môi mỏng vẫn khẽ cong, gương mặt trai ẩn trong ánh sáng mờ, đôi mắt đen lạnh lẽo:

tự nguyện hèn hạ, cũng còn hơn Kiều tiểu thư.”

“Dù thì, chính cô mới là chủ động tự hạ .”

“Hoang đường!”

Trong thư phòng nhà họ Cố, tiếng gầm giận dữ vang lên.

Ngồi ghế chủ, Cố Nhân Khang mặc bộ áo Tôn Trung Sơn, tức giận đến mức chuỗi hạt trong tay kêu lạch cạch:

“Tất cả đều là trò hề do gây ! Bình thường lêu lổng , đến lúc quan trọng mà cũng giữ nổi cái nửa , dính cái đồ ngu xuẩn ở Khương gia !”

Bị mắng, Cố Duật Chi cau mày:

“Ba, đây là hiểu lầm, của Chi Chi.”

Ngực Cố Nhân Khang phập phồng kịch liệt, bất chấp thể diện, ông c.h.ử.i ầm lên:

thấy giả vờ bao nhiêu năm, là hạng dán hồ dán vách!

Cố gia chúng phận gì hả? ở vị trí , bao nhiêu cặp mắt đang chằm chằm! cả đời giữ trong sạch, mà vết nhơ duy nhất do và vị hôn thê của rước về! Anh hôm nay bao nhiêu mặt ? Đám đó còn khen nhà ‘con dâu minh tinh’, thật sự mất hết mặt mũi !”

Nghe đến chữ “giữ trong sạch”, Cố Duật Chi nhếch khóe môi, ánh mắt sắc lạnh:

“Ba giữ trong sạch, thế thì… đứa con hoang từ ?”

Ở cuối phòng, chiếc ghế gỗ đỏ, một đàn ông mặc vest đen thản nhiên.

Rõ ràng là bộ vest quy củ, nhưng mặc mang khí chất ngông nghênh. Cổ áo sơ mi đen mở rộng, để lộ một vết sẹo ngực.

Bị mắng là “con hoang”, chẳng tức giận, ngược còn bật , vỗ tay tán thưởng, ánh mắt sáng rực:

“Anh cả đúng lắm!”

là con hoang nhỏ, là con hoang lớn, ba là con hoang già, cả nhà trọn bộ con hoang, chỉnh tề đủ cả!”

“Cố Yếm!” – Cố Nhân Khang tức giận gầm lên.

Cố Duật Chi chỉ dựa ghế, hai chân vắt chéo, thoải mái chờ xem trò .

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, em trai cùng cha khác Cố Yếm lên tiếng, giọng đầy châm biếm:

“Ba đừng giận, cả sai.”

“Năm đó nếu ba thực sự giữ trong sạch… thì chẳng con.”

 

Loading...