Bữa cơm Khương Chi Chi ăn m.ô.n.g lung.
Ngỗng nướng thì ngon tuyệt, c.ắ.n một miếng lớp da giòn tan, mỡ thơm béo lan đầy khoang miệng, thịt ngỗng mềm và ngọt. Xương sườn hầm cũng chuẩn vị, mềm thơm, lớp gân mỏng chỉ cần c.ắ.n nhẹ cảm nhận rõ vị đậm đà.
Cô ăn ngon miệng.
hiểu vì , cô bằng ánh mắt khác thường.
Giống như cô là bảo vật thất lạc tìm , quý giá đến mức nâng niu trong tay, ngay cả động tác lấy khăn chấm nhẹ khóe miệng cho cô cũng cẩn trọng vô cùng.
Thậm chí, Khương Chi Chi còn phát hiện lén lau nước mắt.
Chỉ là một bữa cơm thôi, cần xúc động đến ?
Càng nghĩ, cô càng thấy nguyên chủ đúng thật chẳng gì.
Sau bữa tối, dì giúp việc lúc mang bưu kiện giao đến.
Khương Chi Chi rõ nguyên chủ đặt gì, chỉ nhờ Lục Tư Ngôn mang lên phòng, lát nữa sẽ tự mở.
Đi ngang qua Kiều Nhan, cô thấy giọng đầy tức tối:
“Khương Chi Chi, để dì tha thứ, chuyện gì cô cũng nhỉ. xem cô còn giả vờ đến bao giờ.”
Khương Chi Chi chẳng buồn để ý, cứ thế lướt qua.
“Rầm!” Một tiếng, Kiều Nhan loạng choạng ngã nhào xuống đất.
Cô hét khẽ, nước mắt rưng rưng ôm lấy tay .
Khương Chi Chi nhướng mắt, đưa tay , giọng ngọt ngào đầy mỉa mai:
“Kiều tiểu thư, cẩn thận quá nhỉ? Người chuyện thường dễ chột lắm.”
“Khương Chi Chi!” Kiều Nhan tức giận trừng mắt.
Thấy hầu sang, cô lập tức đổi thành dáng vẻ yếu đuối đáng thương, còn vươn tay định kéo lấy Khương Chi Chi.
Cô lập tức rụt tay , còn cố tình phủi mạnh, vẻ sợ dính bẩn, phồng má bộ thoát nạn:
“Hú hồn, suýt nữa thì chạm thứ dơ bẩn …”
Mặt Kiều Nhan biến sắc, kịp phản bác thì Khương Chi Chi đường hoàng bước .
---
Trong phòng ngủ.
Cô tiện tay lấy d.a.o rọc giấy, xổm t.h.ả.m để mở bưu kiện.
Tuy chẳng nguyên chủ mua gì, nhưng cô thấy hứng thú với việc… hủy bưu kiện.
Một lớp túi rạch toạc, vứt xuống đất. Thùng giấy bên trong kéo lệch, khiến vô tờ giấy ào ào rơi .
Là ảnh chụp.
Khương Chi Chi cúi xuống nhặt vài tấm, chỉ liếc một cái sững .
Toàn là ảnh chụp lén cô.
Từ nhiều góc độ khác : uống nước, giảng, chơi điện thoại, ghế, chuyện cùng bạn.
Góc máy quái dị, giống như cố tình tập trung tay, cổ, mắt cá chân, đôi môi uống nước… Thậm chí vài tấm còn mờ nhòe, như cố ý che giấu.
Không khí lập tức trở nên đáng sợ.
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, Khương Chi Chi ném phắt ảnh trong tay.
Đây trò đùa.
Cũng tin nhắn gửi nhầm.
Chính là kẻ biến thái – nhắn tin gọi cô là “vợ” mấy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-43.html.]
Cô vô thức lùi , mắt dán chặt đống ảnh sàn, da gà nổi khắp .
“Có chuyện gì?”
Giọng Lục Tư Ngôn vang lên từ ban công.
Khương Chi Chi run rẩy đáp, giọng lạc :
“Biến… biến thái…”
Sắc mặt Lục Tư Ngôn lập tức tối sầm, ném đồ tay, bước nhanh gần.
Anh cao lớn, chắn mặt cô và đống ảnh, giống như bức tường che hết thảy ánh dơ bẩn .
Anh cúi , nhặt một tấm ảnh.
Ảnh chụp một đôi chân thon dài trong chiếc váy ngắn hôm nay. Góc độ mờ mờ, nhưng rõ ràng là nhắm cô.
Cảm giác khác chằm chằm khỏi khiến Khương Chi Chi đỏ bừng mặt. Cô vội đưa tay định giật thì thấy giọng vang lên, lạnh lùng đến mức run :
“Ướt.”
“…Hả?” Cô sững sờ.
Ngón tay siết chặt bức ảnh, hình ảnh bóp méo.
Anh mặt sang, ánh mắt sâu hun hút, từng chữ nặng như đá rơi:
“Ảnh dính nước. Có thể là mưa, cũng thể là nước miếng… hoặc thứ ghê tởm khác.”
Đáy mắt Khương Chi Chi hoảng loạn.
Nước miếng? Ghê tởm thế… Chẳng lẽ tên biến thái thật sự l.i.ế.m ảnh? Hay thậm chí… còn tệ hơn?!
Cô rùng , mặt cắt còn giọt máu.
Lục Tư Ngôn mím môi, đổi sang giọng trầm :
“Đây là đầu cô nhận loại ? Trước đó gửi gì khác ?”
“…Lần đầu, nhưng… , !”
Khương Chi Chi hoảng loạn lấy điện thoại đưa , kể về những tin nhắn lạ cả sáng lẫn tối.
Lục Tư Ngôn xem lướt qua, nhanh chóng mở laptop, nhập điện thoại một trang web tra cứu.
Một lát khẽ cau mày:
“Số quốc tế. Đã chặn, thể truy vết.”
Khương Chi Chi còn run, vội đưa luôn cả bao bì bưu kiện:
“Còn cái …”
Anh gõ nhanh vài dòng, cuối cùng lắc đầu:
“Thông tin vận đơn đều giả. Từ đơn cho đến gửi, tất cả tồn tại. Hắn giả nhãn, tìm cách trộn bưu kiện xe giao hàng.”
Cô há hốc miệng.
Ánh đèn hắt xuống, mái tóc đen của Lục Tư Ngôn rủ nhẹ, bóng đổ lởm chởm gương mặt .
Giọng thấp trầm, ẩn chứa sự kiềm chế:
“Những tấm đều là ảnh hôm nay. Hắn theo dõi cô trong trường, lén chụp, những trò bẩn thỉu , ngụy trang thành bưu kiện để gửi đến.”
“Chi Chi… đang ở gần cô.”
Anh ngẩng mắt, thẳng cô:
“Có lẽ, chính là cô quen .”