Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-10-14 07:51:28
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40Z5iO0pya

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuôn mặt Khương Chi Chi đỏ bừng.

Điện thoại rung “ong ong” hai , tin nhắn đến, nhưng cô chẳng tâm trí mà mở xem.

Bởi vì Bùi Hạc Niên vẫn cô bằng ánh mắt đó, giọng trầm khàn, xen lẫn ý trêu chọc đầy nguy hiểm:

“Em ngọt thật đấy, bảo bối.”

Lời lạnh lùng, mà như đang cố tình trêu ngươi. Tai Khương Chi Chi như bốc cháy.

Bùi Hạc Niên…

Đây là hình tượng nhân vật của ?

Không vốn dĩ là kiểu lạnh lùng kiêu ngạo, đại boss phản diện chỉ vì nữ chính mà rung động thôi ?

Giờ là tình huống gì? Sao giống biến thái thế ?

Khương Chi Chi đỏ bừng cả khuôn mặt xinh .

Cô bình thường chọc thì còn tự tin, nhưng khi chính đối xử như kinh nghiệm yêu đương, chỉ đỏ tai, giọng lắp bắp, ngắt quãng:

“Bùi Hạc Niên, thể như …”

“Không thể thế nào?”

Giọng khàn khàn, cố tình áp sát tai cô, như trêu chọc như hổ.

“Không thể nắm tay em ?”

Giọng kéo dài, mang theo chút mập mờ khó ,

“Nếu lúc nãy em thấy khó chịu… thể xin .”

“Xin nhé, bé cưng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt long lanh nước, đáng yêu như bắt nạt đến đáng thương.

Người đàn ông cao lớn, lịch thiệp hạ giọng hỏi han cảm nhận của cô:

“Thật sự khó chịu ?”

Đôi tai trắng muốt của Khương Chi Chi đỏ rực như bảo thạch, cô chẳng trả lời thế nào.

Đây là câu hỏi mà con bình thường thể trả lời ?!

Cô im lặng, nhưng cúi xuống, khẽ xoa đầu cô.

“Được , bé cưng.”

Giọng trầm thấp mang theo chút cưng chiều:

“Về sẽ nhẹ hơn một chút.”

Khương Chi Chi chỉ che tai , dám nữa. ngay cả động tác đơn giản đó cô cũng chẳng , chỉ thể đỏ bừng mặt, cố gắng “giáo dục” đối phương:

“Anh… đừng gọi em như nữa…”

Cái gì mà bé cưng chứ, cứ thấy hổ!

“Vậy bây giờ nên gọi em là gì đây, Chi Chi?”

Bùi Hạc Niên vuốt tóc cô nghiêm túc thảo luận,

“Hay gọi là vợ?”

“Dù sớm muộn gì cũng ngày đó thôi. khi em chấm dứt hôn ước với cái mà em chẳng hề tình cảm , chắc chỉ mới mặt dày mà gọi em như thế.”

Bàn tay to của từ từ trượt xuống, che cả mắt cô .

Hơi thở mang mùi tuyết tùng lạnh thoáng chốc trở nên nồng nàn, giọng ép xuống thấp, khàn khàn khó phân biệt:

“Em thể phân biệt ai đang gọi là vợ ?”

Khương Chi Chi mím môi, cảm giác lúc thật kỳ lạ.

Được thôi, bé cưng thì bé cưng.

Dù gì nữ chính cũng xoay quanh dàn hậu cung, mấy cách gọi khiến đỏ mặt chắc cũng chẳng lâu .

“Anh thích gọi thì gọi, nhưng đừng bậy là em nhận … Thích lâu như , chẳng lẽ giọng thì em thành ngốc ?”

Môi cô còn kịp khép, cái gì đó cọ nhẹ qua. Bàn tay đang che mắt cô buông xuống, chạm nhẹ lên gò má.

“Biết vì gọi em ?”

Anh hỏi, giọng khàn . Khương Chi Chi lắc đầu.

Người đàn ông khẽ , chỉ đủ để cô thấy:

“Vì em nhỏ nhắn ngoan, cả thế giới tìm thứ hai.”

“Tối qua gọi như .”

---

Khương Chi Chi gần như chạy trốn khỏi Bùi Hạc Niên.

Tai cô nóng, mặt cũng nóng.

Nếu nhờ hệ thống trong đầu nhắc nhở liên tục, chắc cô ép hôn thật .

Vội vàng xoay , điện thoại trong túi rung thêm hai .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-34.html.]

Lần cô lấy xem, nhanh chóng mở khóa. Màn hình hiện mấy tin nhắn lạ:

[ Em ngoan quá, vợ ơi, đầu gối trắng mịn, chân mềm mại… ]

[ Rất hôn… ]

[ Rất thích vợ, liếm… ]

[ Anh là ai?!!! Sao em ở cạnh !!!!! ]

[ Sao để chạm em???? ]

Nhìn hàng loạt tin nhắn, Khương Chi Chi nhíu mày.

Cái quái gì thế ? Gửi nhầm ?

Ngón tay thon dài nhanh chóng lướt vài cái, đưa lạ danh sách chặn.

Tốt, thế giới yên bình.

Ánh mắt Khương Chi Chi rơi xuống màn hình điện thoại, chậm rãi sang đầu ngón tay .

Tuyết trắng, thoạt chẳng khác gì thường ngày.

cô rõ ràng còn cảm nhận thở lạnh lạnh thoang thoảng, xen lẫn chút nhiệt nóng như vẫn còn vương

Giống như bừng tỉnh, Khương Chi Chi đỏ mặt, vội vàng mở vòi nước, cúi đầu rửa tay lia lịa.

Kỳ lạ thật.

Chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.

, bên Kiều Nhan ? 】

【 Vẫn gần giống nguyên tác, Cố Duật Chi đang quần áo. Chúng thể tìm chỗ chờ, đợi Kiều Nhan nhầm phòng đồ, thấy Cố Duật Chi, thế là tạo cảnh “Tu La ba ”. Lúc đó cô nhân cơ hội chụp lén, dựng chuyện. 】

Khương Chi Chi gật đầu đồng ý.

Nam nữ chính đang b.ắ.n pháo hoa tình yêu bùm bùm loạn xạ, ác nữ như cô thể tạm nghỉ ngơi.

Cô lau khô tay bằng khăn giấy, bước khỏi phòng thì điện thoại reo lên.

Nhìn thấy tên “Cố Duật Chi” màn hình, cô sững .

Một tay giơ điện thoại, do dự nên , một tay bước chân ngoài.

Phía vang lên tiếng cửa mở khe khẽ.

Khương Chi Chi chằm chằm điện thoại, theo bản năng né sang một bên để tránh đường.

bất ngờ, một cánh tay rắn chắc vòng chặt eo cô.

Tiếng kêu kịp bật môi ai đó chặn .

Hơi thở nóng hổi phả bên tai, hòa cùng bóng tối trong căn phòng.

Giọng Lục Tư Ngôn vang lên bên tai cô, dồn dập, khàn khàn:

“Đại tiểu thư ——”

Anh gọi cô, hít thở nặng nề:

“Đại tiểu thư, cứu với.”

Khương Chi Chi vội vàng vỗ tay , Lục Tư Ngôn run rẩy mới chịu buông .

, kinh hãi hỏi:

“Lục Tư Ngôn, chuyện gì xảy ?!”

“Cậu bỏ t.h.u.ố.c ?”

Đây… đây tình tiết quen thuộc trong mấy truyện tổng tài bá đạo hạ d.ư.ợ.c ?

mà đây rõ ràng là thể loại học đường cơ mà?!

Khương Chi Chi trừng mắt hỏi hệ thống:

【 Thế giới của các nghiêm túc đó hả?! 】

Hệ thống ấp úng:

【 Theo cốt truyện, Lục Tư Ngôn vốn là “lốp dự phòng” của Kiều Nhan, xuất hiện ở đây cũng hợp lý thôi. Dù thấy cảnh ba Tu La thì sẽ bắt đầu ghen ghét. 】

mà đoạn trong truyện gốc chỉ lướt qua, ai lúc là trạng thái gì. Thế nên chuyện bỏ thuốc… cũng thể xảy . 】

Theo logic của mấy tiểu thuyết cẩu huyết, một khi bỏ t.h.u.ố.c thì sẽ mất hết lý trí, thiên lôi câu động địa hỏa, đó… đó…

Không kịp nghĩ nhiều.

Khương Chi Chi nhanh như chớp giơ tay sờ trán Lục Tư Ngôn.

Nóng thật! Rất nóng!

Cô đảo mắt quanh phòng, nhanh chóng lục trong ba lô của , rút một chai nước khoáng, vặn nắp dốc ào ào lên .

Nước lạnh chảy xuống mặt, ướt đẫm áo sơ mi trắng, lướt dọc xuống bụng, mơ hồ lộ cơ bụng rắn chắc.

Lục Tư Ngôn ngẩn .

Bất ngờ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh của Khương Chi Chi phóng to mắt . Cô nghiêm túc hỏi, giọng đầy chính khí:

“Thế nào? Có thấy đỡ hơn chút nào ?”

 

Loading...