Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 34

Cập nhật lúc: 2025-10-14 07:51:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tư Ngôn im lặng.

gương mặt quá mức xinh của Khương Chi Chi kề sát mặt , giọng điệu mềm nhẹ như thì thầm bên tai:

“Có thấy nóng lắm ?”

“Trong bứt rứt khó chịu, khát nước, choáng váng, mấy chuyện mất kiểm soát đúng ?”

, chắc chắn là bỏ thuốc. .”

Cô thong thả , từng câu rõ ràng, khiến Lục Tư Ngôn hiểu nổi:

“Bình thường theo kịch bản mà, nam chính cho dù trúng t.h.u.ố.c cũng sẽ cố giữ trong sạch, hét lên bảo khác cút ngay. Sau đó tiếp tục trung trinh vì nữ chính.”

“Yên tâm, sẽ cút ngay đây ——”

Cô gái nhỏ nhấc tay đầu hàng, từng bước lùi .

Lục Tư Ngôn tiến lên một bước.

Khoảng cách kéo gần, hương thơm thanh mát vây lấy mũi.

Phòng kho tối tăm, chật hẹp, đồ đạc bừa bộn.

Bóng dáng cao lớn phủ lên Khương Chi Chi, bao trùm cả hình nhỏ nhắn của cô.

Trong gian chật chội, nam và nữ đối lập rõ rệt. Cô ngước mắt lên, trong lòng khỏi hoảng loạn:

“Lục Tư Ngôn, định gì?”

Hôm qua cô rõ sẽ bắt nạt nữa.

với những gì xảy , chắc hẳn vẫn hận cô đến tận xương tủy.

Chẳng lẽ định nhân cơ hội đ.á.n.h trả?

Khương Chi Chi tiếp tục lùi.

Lục Tư Ngôn bước tới.

Cô lùi một, tiến một, cách cứ thế rút ngắn.

Không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của cả hai.

Đến khi lưng Khương Chi Chi chạm bức tường lạnh lẽo, cánh tay rắn chắc của đột ngột đưa , chống lên tường ngay đầu cô.

Tiếng va chạm trầm đục vang lên, giọng khàn khàn, chậm rãi:

“Thuốc gì chứ? trúng thuốc.”

Anh như chẳng hiểu cô đang gì, thở vẫn gấp gáp:

“Có gài bẫy . rõ là ai, nhưng chắc liên quan đến chuyện sáng nay. Chúng định tay, mới tạm thoát .”

Khương Chi Chi sững :

“Có hại ? bỏ t.h.u.ố.c ?”

Cô ngượng ngùng chiếc áo sơ mi trắng của dội cả chai nước, ướt sũng dính sát :

“Xin tưởng uống nhầm gì đó…”

Lục Tư Ngôn chỉ im lặng cô, đáp.

Áo sơ mi mỏng ướt đẫm, vải trắng gần như trong suốt, lộ đường cong cơ bắp cùng làn da rám hồng bên trong.

Đồng tử Khương Chi Chi mở lớn, vội mặt .

Trời ạ, tình huống gì thế . Thật sự quá mất mặt!

“Để gọi mang quần áo đến cho nhé? Thật xin , cố ý … Cậu thấy khó chịu ?”

lúng túng lo lắng. Trong thời tiết lạnh thế mà dội nước lên , khi cảm lạnh ngay.

“Cậu mặc size bao nhiêu? gọi ngay cho mang đến.”

Cô vội vàng lục tìm điện thoại, nhưng ngay lúc đó, ngón tay đang đặt đầu cô của khẽ cử động.

Ngón tay len lỏi qua mái tóc cô, mang theo chút ngứa ngáy.

Cô ngước mắt lên. Lục Tư Ngôn vẫn là dáng vẻ trầm mặc ít lời, tóc đen cắt ngắn, đôi mắt sâu thẳm.

Làn da quá trắng, bờ môi tái nhợt như mang chút bệnh sắc.

Tiếng khàn khàn vang lên bên tai cô:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-34.html.]

“Đại tiểu thư… lạnh quá…”

Ngữ điệu khó mà diễn tả.

Nếu đang trong tình cảnh , cô còn tưởng đang… nũng.

Khương Chi Chi bối rối gương mặt tuấn mỹ phóng đại mắt. Ánh mắt cụp xuống, hàng mi dày che lấp đôi mắt, như thể mang theo sự yếu đuối khiến khác che chở.

thấy áy náy.

Vô thức đưa tay chạm áo sơ mi ướt dính . Nước lạnh xuyên qua lớp vải mỏng, chạm làn da nóng ấm bên trong.

Cô giật rụt tay về:

“Xin… xin …”

“Không .”

Lục Tư Ngôn lẳng lặng cô, khóe môi khẽ nhếch :

của đại tiểu thư. Cô gì cũng .”

“Không, thật sự cố ý! Lúc đó trán nóng quá, nhờ giúp, mới hiểu lầm…”

Cô cố gắng giải thích. Trong ánh sáng mờ, cô thấy mồ hôi lấm tấm trán . Có lẽ vì chạy trốn nên mới nóng, thở dốc như .

giữa trời lạnh mà mồ hôi, còn cô dội nước lạnh…

Khương Chi Chi chần chừ gợi ý:

“Hay cởi áo sơ mi ? ý gì khác …”

Cô vội xua tay, giải thích:

“Áo sơ mi ướt sũng thì mặc khó chịu. Cởi khoác tạm áo ngoài, lát nữa quần áo khô thì .”

“Trời lạnh thế , mặc áo ướt dễ cảm lạnh lắm.”

Lục Tư Ngôn gật đầu.

Anh buông cánh tay đang chống lên tường, Khương Chi Chi thoáng thấy vết thương sáng nay .

Anh mỉm trấn an:

“Không .”

thấy áy náy:

“Vậy ngoài chờ. Đợi xong, sẽ giúp tìm cách báo thù.”

Anh ngập ngừng:

“Bọn chúng đông lắm… Đại tiểu thư, chắc thoát ánh mắt của chúng.”

Nếu thật sự phát hiện, với sức cô thì chẳng giúp gì, còn vướng thêm.

Khương Chi Chi im lặng một lúc gợi ý:

“Vậy cứ đồ . sẽ mặt sang chỗ khác, đảm bảo trộm.”

Dứt lời, cô lập tức xoay lưng .

Trong góc tối mờ mịt, khó thấy rõ thứ.

ngay khi cô , khóe môi Lục Tư Ngôn cong lên một nụ lạnh, ánh mắt sắc bén khác .

Anh ngẩng cằm, gương mặt tuấn mỹ phủ đầy u ám, ánh mắt như kẻ săn mồi, chậm rãi quan sát bóng lưng mảnh mai mặt.

Một tay cởi cúc áo, một tay dán chặt ánh mắt lên dái tai hồng nhạt của cô. Hầu kết trượt lên xuống nhanh chóng.

Ánh mắt sâu thẳm như ngọn lửa ngấm ngầm, từng tấc từng tấc men theo gáy trắng nõn, trượt xuống.

Tham lam, nóng rực.

Phía truyền đến tiếng cởi áo sột soạt. Khương Chi Chi đang đồ, nhưng chẳng hiểu lòng cô dâng lên một dự cảm .

Giống như trong phòng ngoài hai , còn một thứ gì khác đang âm thầm dõi theo.

Cô thấy rùng , giọng run run:

“Lục Tư Ngôn…”

Anh trả lời.

Ngay đó, một luồng thở lạnh nhưng nhẹ phả lên gáy cô, khiến cả nổi da gà.

 

Loading...