Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 217

Cập nhật lúc: 2025-11-22 19:13:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Chi Chi vốn đang choáng váng, tên “vịt tinh” tức đến ngửa mặt lên trời mắng.

đối phương chẳng buồn để ý.

Cái thể tưởng như yếu ớt bỗng trở nên đầy sức mạnh, cánh tay dài dễ dàng nhấc bổng cô lên, tùy tiện nhét góc chiếc ghế mây.

Tiện tay, dùng đồ trong tay quấn một vòng, khóa chặt cổ tay cô.

Không còn miếng băng che mắt, đôi mắt đầy vẻ châm chọc giờ lộ rõ sót chút nào.

Anh xoay cổ tay, bóng cao lớn che khuất ánh đèn, cúi xuống cô, khóe môi cong nhẹ:

“Thế nào, thật trong lòng cô đang vui lắm đúng ?”

Bị trói chặt ghế, cô gái chỉ trừng mắt .

Hoắc Liên Thành nhạt:

“Cô khỏi giả vờ. Loại như cô, liếc một cái là vị hết.”

“Lần lợi dụng lúc mắt vấn đề, đôi mắt cô chẳng cứ như cá trạch, cứ lén liếc khắp , tsk…”

Anh vẻ chán ghét, lắc đầu, giơ chân gác lên ghế, cúi xuống:

“Khương tiểu thư, cô thật là… lưu manh.”

Cô gái cũng nhạt :

“Anh tự cởi quần áo thì mà lưu manh ?”

ép cởi ?”

“Không chính giả vờ đáng thương, giả ông bố đơn , tự tay cởi cúc áo cho xem hình xăm đó ?”

Giọng của cô dừng , đổi sang học cách của Cố Duật Chi:

“Vịt ca , nghĩ thể là cái thứ gì hiếm lắm ?”

Câu khiến mặt sầm .

Khương Chi Chi ung dung đó, ánh mắt long lanh chằm chằm, khóe môi cong cong:

đúng là lạ thật.”

“Tại cứ dụ ? Còn cái gì ‘ cũng ’…”

Cô cũng giả vờ chán ghét, còn khẽ tặc lưỡi:

“Anh sở thích đặc biệt gì đấy? Cứ thích cởi quần áo cho khác xem ?”

“Như bây giờ , ngoài miệng thì , còn than chiếm tiện nghi, nhưng rõ ràng vẫn cởi áo mặt .”

Thiếu nữ ngẩng cằm, đôi mắt sáng lướt đầy nghiền ngẫm:

“Có thích nhục ?”

“Bề ngoài thì vẻ khó chịu, nhưng thật chỉ cần một cái, cả liền phấn khích, đúng ?”

Hoắc Liên Thành những lời chọc tức đến nhắm mắt , hít sâu.

Anh thật sự hiểu Lục Tư Ngôn trúng cô ở điểm nào.

Anh ghét Khương Chi Chi chuyện, mặt lạnh tanh, tiếp tục tháo cúc áo, tiện tay vứt luôn thắt lưng .

Một ánh mắt thẳng tắp b.ắ.n tới.

Hoắc Liên Thành thoáng khựng động tác, ngẩng mắt bắt gặp ánh tò mò của cô gái.

Ngón tay siết chặt, giọng khàn hẳn, xen lẫn tức giận:

“Nhìn cái gì?”

Thiếu nữ chớp mắt, trả lời tỉnh bơ:

“Anh cởi quần, thì cái gì?”

Hoắc Liên Thành căng , thả lỏng, căng.

Tai bắt đầu nóng bừng, sống lưng cũng thấy khó chịu.

Sao như chứ?

Bị túm phòng cũng chẳng hề sợ, còn dám trơ mắt đàn ông cởi đồ.

là cùng loại “bệnh thần kinh” với Lục Tư Ngôn.

Quay về Hoa Quốc bao lâu, đụng một đám bình thường!

Anh hít một sâu, định tiếp tục động tác, thì bắt gặp khuôn mặt xinh mà trơ trẽn của cô đang nhăn nhó, buông một tiếng thở dài rõ dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-217.html.]

Trong lòng Hoắc Liên Thành dấy lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, giây giọng điệu tiếc nuối của cô vang khắp phòng:

“Đáng thương thật, còn trưởng thành mà ngoài việc …”

Hoắc Liên Thành: “…”

Hoắc Liên Thành: “……”

Anh siết chặt nắm tay, cả gương mặt đỏ rực.

Ánh đèn sáng trưng, ngay cả sự hổ của cũng thể che giấu.

Rõ ràng cô chỉ bậy bạ, nhưng đây là vấn đề tôn nghiêm đàn ông, tài nào bỏ qua.

Trái tim đập loạn nhịp từng . Không vì rung động, mà vì tức đến cực điểm.

Anh hít sâu, giơ tay lên, tính dằn mặt cô khi Lục Tư Ngôn kịp tới.

cánh tay nâng lên, đối phương tự động nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thản nhiên :

“Đánh , đ.á.n.h ngất cũng . Dù đ.á.n.h một cái, tỉnh cũng chẳng thấy khác biệt gì .”

Hơi thở Hoắc Liên Thành chợt nghẹn . Anh đ.ấ.m mạnh xuống tay vịn ghế, vành tai đỏ bừng:

“CÂM MIỆNG!”

Trong phòng vang lên tiếng nổ khô khốc. Khóe môi thiếu nữ cong lên thành nụ .

Khoảng cách gần đến mức thở hai quấn , mang theo sự đối chọi ngấm ngầm.

Đôi mắt cô cong cong, môi hồng khẽ mím , ngoan ngoãn áp sát môi .

Dấu vết nước đỏ sóng sánh, kiều diễm rực rỡ.

Trái tim Hoắc Liên Thành đập dồn dập, ánh mắt dừng đôi môi một thoáng, vội dời .

Trong đầu thoáng hiện cảnh tiệc tối nhà họ Hoắc: khi đó, Lục Tư Ngôn hôn cô pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.

Nụ hôn chẳng kiêng dè, dây dưa thật lâu.

Anh thấy.

mặt Lục Tư Ngôn… cũng biểu cảm như ?

Gương mặt xinh , ánh mắt mê hoặc

Không hiểu , tim càng đập nhanh hơn.

Đôi mắt Hoắc Liên Thành lóe sáng, nhanh chóng xoay khóa cửa .

Khi , gương mặt khôi phục vẻ lạnh lùng.

Anh im lặng cởi loạn quần áo , như chợt nhớ gì đó, rút khẩu s.ú.n.g đặt nặng nề lên bàn.

Ánh mắt lạnh băng cảnh cáo:

“Đừng loạn.”

Khương Chi Chi liếc khẩu súng, ngây ngô cảm thán:

“Đạo cụ hả? Nhìn giống thật ghê!”

Cô còn chớp mắt, giọng đầy ngưỡng mộ:

“Vịt ca, đúng là chuyên nghiệp ghê!”

Hoắc Liên Thành nghiến răng, gằn từng chữ:

“ĐỪNG gọi là Vịt ca!”

Nói xong, đưa tay lột áo khoác mỏng cô.

Chất vải mềm mại, mang theo ấm cơ thể, nhấc lên để lộ làn da trắng mịn.

Ngay lúc đó, giọng cô vang lên bình tĩnh:

mặc đồ lót .”

Bàn tay Hoắc Liên Thành cứng đờ.

Chỉ trong tích tắc, ánh mắt cô lóe sáng, một cú đá bất ngờ tung .

“Á!” Hoắc Liên Thành kịp phòng , khụy xuống.

Giọng thiếu nữ vang lên lanh lảnh, bay thẳng cửa:

“Đồ ngốc, lừa !”

 

Loading...