Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-10-14 07:51:14
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tịch Cận nheo mắt, ý môi vẫn đổi, kẻ khách mời mà đến .
Đương nhiên đây là ai.
Lục Tư Ngôn, học sinh nghèo Khương Chi Chi giúp đỡ, từ nhỏ ở tại nhà họ Khương.
Sau cô bạn thanh mai rõ tung tích, thế Khương Chi Chi tiếp tục đối với Lục Tư Ngôn đ.á.n.h thì mắng, tùy ý tra tấn.
Trong giới ai cũng vị đại tiểu thư nhà họ Khương nuôi một con chó, con ch.ó thoạt hiền lành, nhưng trong xương cốt ngoan ngoãn như , tất cả đều chờ mong Lục Tư Ngôn c.ắ.n ngược cô .
Cho đến đêm qua, Tịch Cận một gặp Lục Tư Ngôn.
Trong căn phòng hỗn loạn , Lục Tư Ngôn âm trầm chằm chằm cô bạn thanh mai của , thoạt hận cô vô cùng.
Sao chỉ trong một đêm ngắn ngủi, ch.ó điên bắt đầu biến thành ch.ó liếm?
Tịch Cận khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ khinh miệt với Lục Tư Ngôn, trở tay nắm lấy cổ tay Khương Chi Chi, kéo cô đến bên cạnh :
“Chi Chi hình như vẫn giới thiệu với đây là ai.”
“Đây là Lục Tư Ngôn, em —”
Lời còn dứt cắt ngang.
Chàng trai lai mặc áo khoác khoác tay lên vai Khương Chi Chi, khuôn mặt tuấn quá mức sâu sắc nghiêng xuống, gần sát Khương Chi Chi.
Nhìn từ góc độ khác, hai giống như đang kề tai nhỏ.
Cố tình giọng nhỏ, đủ để bất kỳ ai trong phòng ăn cũng rõ:
“Cậu cũng giống như , là bạn của em ?”
“ trong giới từng thấy gương mặt , chẳng lẽ là bạn học của em?”
“ một nam sinh vị thành niên cũng sẽ ở tại nhà con gái, trừ phi ngay cả năng lực tự lo liệu cũng ...”
Giọng Tịch Cận dễ kéo dài, khiến liên tưởng vô hạn.
Anh nhẹ nhẹ, như thể đột nhiên hiểu :
“A, vị bạn học Lục Tư Ngôn , chẳng lẽ là đang ăn bám ...”
Trong đám hầu cách đó xa truyền đến một tiếng khẽ, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Ngôn vẫn bình tĩnh.
Mái tóc rối che khuất mặt mày, làn da trắng bệch quá mức, thoạt như bức tranh sơn thủy nước mờ.
Bị vũ nhục nhiều năm như , bao nhiêu chế giễu, lòng tự trọng dù mạnh mẽ đến của Lục Tư Ngôn cũng sớm c.h.ế.t lặng.
Cậu là con ch.ó Khương Chi Chi nuôi, là món đồ chơi thấp kém của Khương Chi Chi, là bao cát để cô trút giận, là công cụ để cô mua vui với ngoài, là kẻ đàn ông hèn hạ bao nuôi…
Trong lòng chỉ còn hận, cùng oán giận báo thù.
giây tiếp theo, giọng thiếu nữ mềm mại vang lên, ngữ khí nghiêm túc:
“Cậu là bạn của em.”
Lục Tư Ngôn đang khép hờ mi mắt chợt ngẩng lên .
Đối diện, cô gái Tịch Cận khoác vai đến cong mắt, đang giải thích:
“Khi còn nhỏ gia cảnh , ba , cho nên nhà em giúp đỡ .”
“Bà nội sức khỏe , đây còn phẫu thuật đầu gối, thể việc nặng, cho nên nhà em nhận về nhà họ Khương.”
“Cậu là một nam sinh ưu tú, thành tích , giáo sư cũng quý mến , các bạn học đều thích ...”
Mỗi khi Khương Chi Chi một câu. Ngón tay Lục Tư Ngôn siết chặt thêm một phần, đôi mắt đen láy càng lúc càng mở to.
Cậu gắt gao chằm chằm Khương Chi Chi, từ khuôn mặt quá mức xinh một chút dối trá.
dù cố gắng thế nào, cũng chỉ thể thấy vẻ mặt chân thành của Khương Chi Chi, đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ ca ngợi .
Mẹ Khương cũng vẻ mặt kinh ngạc con gái .
Những lời như ... thế mà là Chi Chi ?
Tính tình con bé , đối với Lục Tư Ngôn nay đều tùy ý đ.á.n.h mắng, mặt ngoài còn kiêng dè một chút, lưng thì hành hạ đến mức tàn nhẫn.
Con bé căn bản xem Lục Tư Ngôn là .
hiện tại con bé đang gì?
Con bé khen Lục Tư Ngôn ưu tú?
Hiện tại con bé rốt cuộc thể thấy điểm của khác ?
Hay là , con bé rốt cuộc đổi?
Mẹ Khương trong lòng buồn bã, như ai đó gõ một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-19.html.]
Nhìn con gái , bà nhịn khẽ cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng.
Giây tiếp theo, cánh tay ôm chặt bất ngờ, giọng Kiều Nhan từ bên tai truyền đến, đầy lo lắng:
“Dì, bác sĩ đến , đến kiểm tra cho con.”
Mẹ Khương gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn Khương Chi Chi, rời nửa bước khỏi bóng dáng .
Đôi mắt Kiều Nhan lóe lên vẻ ghen ghét, giọng vẫn nhút nhát sợ sệt:
“ dì, con thấy cánh tay Tiểu Lục thương nặng, Chi Chi tay nặng nhẹ, nhỡ để sẹo thì , bằng cũng nhờ bác sĩ xem cho ...”
Lời dứt, ánh mắt Khương rốt cuộc rời khỏi Khương Chi Chi, xuống cánh tay Lục Tư Ngôn đang lộ .
Trên cánh tay thon dài rắn chắc chằng chịt những vết roi, chỗ quất sưng tấy lên, trông chút ghê rợn.
Nhìn hàng mi thanh tú của Khương khẽ nhíu , Kiều Nhan rốt cuộc hài lòng.
Khi Tịch Cận hồn , những lời ca ngợi của Khương Chi Chi dành cho trai ăn bám từ " đáng thương, ưu tú" phát triển thành "tương lai nhất định sẽ rạng rỡ".
Tịch Cận đến ê răng, trong lòng cũng chua xót.
Đợi đến khi cô bạn thanh mai của rốt cuộc khen xong, Tịch Cận mới chua chát đáp một câu:
“Ra .”
Anh Khương Chi Chi, đôi mắt đào hoa xanh biếc ánh lên vẻ u buồn:
“Anh là kẻ ăn bám, em biện hộ cho một tràng dài.”
“Cậu mắng là đồ bẩn thỉu, em chẳng thèm để ý.”
“Không , Chi Chi, tủi .”
“Ai bảo là bạn từ nhỏ đến lớn của em chứ?”
Anh liếc Lục Tư Ngôn, đáy mắt thoáng qua vài tia sắc lạnh, về phía cô gái bên cạnh , :
“Anh giống những đàn ông lòng hẹp hòi, thích giận dỗi, chỉ trốn lưng con gái.”
“Da dày thịt béo, khác mắng mười câu, cũng để bụng.”
“Anh càng nỡ khiến em khó xử, Chi Chi...”
Tịch Cận đẩy Khương Chi Chi về phía bên :
“Xem em nhiều như , chắc chắn miệng cũng khô .”
“Anh chuẩn đồ uống em thích xe, hôm nay thời tiết , hủy một buổi họp báo, đưa em ngoài hóng gió... Bác gái...”
Trong tiếng lải nhải của Tịch Cận, Khương Chi Chi vươn hai tay về phía Khương, như chim non sà lòng ôm chầm lấy bà.
Bị cô con gái nhỏ thơm tho mềm mại ôm, động tác Khương nhất thời chút cứng đờ.
“Em chơi , hôm nay em đến trường.”
Khuôn mặt tinh xảo của cô gái , càng càng giống bóng dáng luôn quanh quẩn trong giấc mơ của cô.
Cô đến cong mắt, ngoan ngoãn:
“Mẹ, hôm nay con sẽ học hành chăm chỉ, về nhà sẽ phần thưởng là món ăn tự tay chứ?”
Tim Khương chợt ngừng , thụ sủng nhược kinh: “Con ăn cơm nấu?”
Trước đây, Khương Chi Chi bao giờ coi trọng những phụ nữ chỉ việc nhà, cô ngưỡng mộ những nữ cường nhân khác, khinh thường chỉ giỏi nội trợ.
Cô thậm chí vài ở bên ngoài chê bai với bạn bè, rõ ràng trong nhà nhiều hầu như , nhưng cô chỉ quanh quẩn bên bếp, cổ hủ lạc hậu, chẳng chút dáng vẻ phụ nữ độc lập nào.
Ngay cả cơm Khương nấu cô cũng kén chọn, chỗ ý, chỗ chê bai, ăn vài miếng vứt đũa, ngoài chơi bời với bạn bè.
hiện tại, cô ăn cơm tự tay nấu, còn là phần thưởng cho việc học hành chăm chỉ?
Mắt Khương sáng lên, giọng cũng chút run rẩy: “Được, ...”
“Con ăn gì? Mẹ, lâu xuống bếp...”
Khương Chi Chi tủm tỉm bà, nũng:
“Món nấu con đều thích ăn! tối nay con nhất là món ngỗng nướng da giòn , nếu ngỗng nướng da giòn, tối nay con mơ cũng thể hạnh phúc đến nổi bong bóng đó ~”
Mẹ Khương kích động đến luống cuống tay chân:
“Được, chợ ngay đây, tự mua, tối nay nhất định sẽ món ngỗng nướng da giòn mà bảo bối của chúng thích nhất...”
Cô con gái nhỏ của bà dụi bà, nhẹ nhàng hôn lên má bà.
Ấm áp dễ chịu, mang theo hương thơm.
Như lông chim khẽ chạm :
“Mẹ thật , con thích ...”