Thái tử gia  đến , nơi đó liền thành trung tâm,    vây quanh, tâng bốc như  vây trăng.
Một nhóm thanh niên cùng lứa tụ tập ,   chuyện  cố gắng lấy lòng.
Cố Duật Chi cởi áo khoác lông cừu, tiện tay đưa cho  bên cạnh. Anh mặc sơ mi tối màu, hai cúc cổ để hở, gương mặt tuấn tú sắc nét lộ   ánh sáng vàng ấm.
Anh vắt chân   sofa ở khu nghỉ. Mọi  cũng theo , chỉ  chiếc ghế của  là  ai dám bén mảng.
Chủ đề đương nhiên xoay quanh Hoắc gia, gia tộc đang  dậy sóng.
Đám   rõ Cố Duật Chi thích  gì, bèn thi  :
“Nghe  Hoắc Tam gia  lưng  chỗ dựa  lớn, kết  với cả nghị viện, ngay cả ông trùm Mafia ở New York cũng là bạn cũ. Lần  trở về, chắc chắn sẽ gây bão ở thành phố A.”
“Hoắc Tam gia gì chứ? Mười mấy năm  bỏ chạy khỏi thành phố A, giờ   chỉ để húp chút nước canh thôi.”
“ ! Cho dù  chút năng lực, so với Thái tử gia nhà chúng  vẫn chỉ là con cá nhỏ. Làm gì  cửa mà vẫy vùng?”
Dưới ánh sáng nhập nhoạng, Cố Duật Chi   thản nhiên, ánh mắt chẳng gợn sóng.
“ bàn tiệc thành phố A  hạn, Hoắc gia chen chân thì chẳng khác nào  giành phần ăn của  khác.”
“Không rõ bọn họ  ăn cái gì nữa… Giá như  Bùi  ở đây thì , chắc chắn  rõ.”
“Cứ  bộ dạng  là thấy Hoắc gia coi thường  . Đến giờ mà Tam gia vẫn  lộ mặt.”
“ ! Thái tử gia đích  tham dự,  mà bọn họ  dám chậm trễ, đúng là quá đáng!”
“Chỉ là một đám con cháu bên dòng,  cách ăn mặc thì màu mè loè loẹt như gà trống xù lông, còn bày đặt ngạo mạn…”
“Cạch” – tiếng bật lửa vang lên.
Cố Duật Chi khẽ nheo mắt, bàn tay thon dài lật bật lửa, ngọn lửa bùng lên hắt sáng gương mặt  tuấn.
Anh khép bật lửa “cạch” một tiếng, hờ hững :
“Gió thành phố A lớn thật,  vẻ Hoắc gia cũng sắp  gió nâng diều.”
Câu  nhẹ nhàng, nhưng đủ để đám  lập tức hiểu ý. Họ trao đổi ánh mắt,   về phía đám  Hoắc gia bên , ánh mắt khinh thường, chỉ chờ cơ hội.
Thành phố A đúng là đang dậy sóng. Mỗi kẻ cầm quyền đều  trổ hết bản lĩnh.
Còn con thuyền Hoắc gia, liệu  vượt qua đá ngầm  mắc cạn… phụ thuộc  năng lực của Hoắc Tam gia.
---
Cố Duật Chi  chờ hơn mười phút, nhưng vị hôn thê vẫn   .
Trong đầu  chợt hiện lên hình ảnh ban nãy, khóe môi bất giác mím chặt.
Khương Chi Chi thích tên họ Lục, cô còn đẩy   .
Anh lẽ   thấy vui vì cô rõ ràng  động lòng với Lục Tư Ngôn, nhưng  trong lòng  trào dâng ghen tuông khó tả?
Bùi Hạc Niên từng  một câu khá đúng – tình yêu cần nhất là niềm tin.
Anh  rõ  chuyện đều do kẻ khác cố tình, còn Chi Chi thì trong sạch, kiên quyết từ chối. Vậy mà tận đáy lòng  vẫn  thoát khỏi cơn ghen mù quáng.
   thể khiến cô giận  nữa.
Lần  cãi , cô  uất ức  huỷ hôn, nước mắt rơi ướt hàng mi, khiến  xót xa đến tận tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-159.html.]
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Duật Chi  nhuốm thương xót  dấy lên ghen tức, đố kỵ.
 lúc đó —
“Anh cả!” – giọng Cố Yếm vang lên, khiến   đều  dậy.
“Nhị thiếu.”
Cố Yếm bước nhanh đến, ghé tai thì thầm vài câu.
Khuôn mặt Cố Duật Chi lập tức biến sắc,  phắt dậy. Cố Yếm cũng  theo.
Hai bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đám đông, để  những lời xì xào:
“Thái tử gia và Nhị thiếu chẳng  bất hoà ? Nghe   còn  nhập viện?”
“Quan hệ từ khi nào   thiết thế?”
Tiếng giày giẫm  t.h.ả.m nặng nề. Trên tường, bức tranh sơn dầu trong khung kính  bỏ  phía .
Cố Yếm  dồn dập:
“Em  ngay đám Hoắc gia   ai , kể cả Lục Tư Ngôn. Bọn họ  tính toán mờ ám, chỉ chăm chăm nhắm  chị dâu!”
“May mà em để ý theo dõi .”
“Thật hết  nổi, chẳng lẽ  trêu chọc chị dâu thì sống  nổi ?”
Tiếng bước chân dừng  một cánh cửa đóng chặt.
Cố Yếm  định đá cửa, thì từ bên trong  lực kéo mạnh, cửa bật mở.
Lục Tư Ngôn hiện  với gương mặt u ám, cau mày  họ.
Cố Yếm còn  kịp  gì, thì Cố Duật Chi  tung chân, đá mạnh. “Rầm” – cửa bật toang. Ánh đèn vàng trong phòng lộ rõ từng chi tiết.
Trong phòng, một  đàn ông   ghế mây, đang băng vết thương ở tay. Áo sơ mi  xộc xệch,  động liền ngẩng đầu  .
Bốn ánh mắt giao . Cố Yếm lập tức xông , gạt Lục Tư Ngôn sang bên:
“Chị dâu  ?”
Người đàn ông  dậy, liếc qua    dừng  ở Cố Duật Chi. Giọng ôn hòa vang lên:
“Thì  là Thái tử gia,  danh  lâu. Chỉ là  đang nghỉ ngơi,  thể  khoẻ. Thái tử gia dẫn em trai xông  phòng thế , chẳng    thất lễ ?”
Khuôn mặt Cố Duật Chi lạnh lùng, đôi mắt sắc như d.a.o quét khắp phòng, tìm từng chỗ  thể giấu :
“Hoắc Liên Thành, vị hôn thê của  ?”
“Hoắc Liên Thành?”
Cố Yếm trừng lớn mắt,  sang Lục Tư Ngôn,  gương mặt  vài nét tương đồng,  tức giận hét lên:
“Đây là cái ‘tam thúc’ trong truyền thuyết của  ? Trông như trai bao trắng trẻo, còn dám đưa chị dâu  tới đây!”
Anh  nghiến răng, chỉ thẳng mặt Lục Tư Ngôn:
“Họ Lục,  còn   hổ ? Tự  tán tỉnh chị dâu   đủ, giờ còn lôi cả ông chú  nữa?
Anh   trò gì đây? Vì  thêm chút trọng lượng để tranh giành, mà cả của hồi môn cũng dám trộm mang tới?”