Tu La Tràng: Mỹ Nhân Kiều Khí Được Sủng Như Mạng - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:51:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài miếu, gió cuối tháng Chạp lạnh đến thấu xương.

Trong thung lũng, tiếng gió rít gào dựng tóc gáy. Đứng bên vách núi, đàn ông trừng mắt đỏ ngầu, túm chặt cổ áo Kiều Nhan, giọng lạnh như băng:

hỏi cuối. Cô ?”

“Em thật sự ! Em chẳng gì hết!”

Cả Kiều Nhan ướt sũng tuyết lạnh, mái tóc dài đen nhánh dính sát lưng, gương mặt đông cứng tái mét, giọng run rẩy:

“Em chỉ vì tâm trạng nên mới ngoài dạo, thật sự hề gặp Khương Chi Chi!”

“Thái tử gia! Cố thiếu… xin hãy tin em!”

gần như lao ôm đối phương, nhưng đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm như g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ. Kiều Nhan sợ đến phát hoảng, lắp bắp:

“Ngài thể đối xử với em như ! Em là chị họ của Chi Chi, là cháu gái ruột của Khương phu nhân! Em chẳng gì sai cả, căn bản hiểu ngài đang gì!”

Một luồng ánh sáng quét tới. Người đàn ông khoác áo nhung tối màu thẳng lưng, giọng trầm thấp đến mức khiến lạnh sống lưng:

“Dưới đó dấu vết giằng co. Hai chắc chắn xảy xung đột.”

Cố Duật Chi vốn giận sốt ruột, Bùi Hạc Niên , chỉ càng thêm chắc chắn kết quả tồi tệ nhất.

Vị hôn thê yếu ớt của , trong trời đông rét cắt da, đẩy xuống vực sâu, sống c.h.ế.t .

Ngón tay siết chặt đến trắng bệch, khớp xương phát tiếng kêu răng rắc. Hít một thật sâu, gằn từng chữ:

“Kiều tiểu thư, cô thật may mắn. Từ tới giờ từng đ.á.n.h phụ nữ.”

Kiều Nhan mừng rỡ thì bắt gặp trong khóe mắt Cố Duật Chi lấp lánh giọt nước, ánh sáng phản chiếu tuyết càng khiến tim cô run lên.

thở phào, vội vàng : “Cảm ơn ngài! Cố thiếu, Thái tử gia, cảm ơn cho em sự trong sạch…”

Lời còn dứt, bàn tay túm cổ áo bỗng siết mạnh, kéo cô lăn trượt nền tuyết đầy gai nhọn.

Kiều Nhan hét toáng: “Cố thiếu! Ngài sẽ đ.á.n.h phụ nữ mà—”

Bóng dáng cao lớn dừng ngay mép vực.

Dưới ánh trăng lạnh, gương mặt Cố Duật Chi như đóng băng, bình thản đến đáng sợ. Đôi mắt đỏ rực chút d.a.o động, giọng bình tĩnh đến rợn :

“Cô cũng xuống theo .”

“Bùm!” Một tiếng nặng nề vang lên, kèm theo tiếng hét chói tai của phụ nữ lăn dài theo sườn núi.

Cố Duật Chi lập tức .

Phía , Bùi Hạc Niên tháo bỏ đồ , giọng nhanh gọn:

xuống tìm. Cậu chùa gọi thêm , mang dụng cụ giữ ấm xuống núi. Đồng thời báo cho biệt thự chân núi, bảo đội y tế lập tức chuẩn .”

Lời còn dứt hẳn, một bóng khác nhảy xuống sườn dốc cả .

Đèn pin quét qua vách đá lởm chởm. Cố Duật Chi nhanh như bay, hề đầu:

tự tìm. Quỹ đạo di chuyển sẽ chia sẻ cho , lập tức điều đến đúng phạm vi, nhanh chóng đuổi theo.”

Bão tuyết cuồn cuộn. Bùi Hạc Niên bóng lưng lao , hề dừng . Anh rút điện thoại, trầm giọng:

“Là . Điều trực thăng và đội cứu hộ đến địa điểm chỉ định, ngay lập tức.”

---

Khương Chi Chi nôn một ngụm lớn nước.

Toàn cô lúc lạnh run cầm cập, lúc nóng bừng như lửa đốt.

Trong mơ hồ, lúc thì thấy gõ trống lạc rang đậu, lúc thấy Tịch Cận vai đeo cặp sách, tay xách kẹo chocolate, tay nắm chặt lấy cô. Rồi cảnh chuyển sang căn phòng tối tăm trống rỗng, đó là ai đó bế cô chạy vội trong gió tuyết…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tu-la-trang-my-nhan-kieu-khi-duoc-sung-nhu-mang/chuong-140.html.]

Đầu cô nặng trĩu, trời đất cuồng.

Dạ dày rát bỏng, quần áo ướt lạnh dính sát da thịt khiến cô run kiểm soát. Hơi ấm duy nhất dần gió cuốn , chỉ còn lồng n.g.ự.c nóng rát và cổ họng khô khốc.

Ai đó cởi quần áo ướt, quấn cô trong lớp vải khô ráo, ấm áp.

Hơi thở nóng hổi phả lên mặt, lên môi, lên cổ cô.

Tiếng lộn xộn, xa xăm, mơ hồ nhưng ngừng gọi: bảo bối, tâm can, vợ ơi…

Khương Chi Chi mở mắt xem rốt cuộc là tên nào gọi buồn nôn đến , đến cả giấc ngủ cũng chẳng yên. cô quá mệt, mí mắt nặng trĩu, chỉ rúc chặt lồng n.g.ự.c đối phương để hấp thụ ấm, gương mặt vùi sâu trong n.g.ự.c .

Cảm giác da thịt kề sát, rõ ràng hề lớp chắn nào.

Khoan… tại một đàn ông mặc gì đang ôm cô?

C.h.ế.t tiệt thật!

Trước khi mất ý thức, Khương Chi Chi còn kịp nghĩ rối bời —

Không lẽ khi tỉnh dậy, ép cô “chịu trách nhiệm” với cái ôm ? Thế thì đúng là xong đời thật!

---

Khi tỉnh nữa, đầu óc cô mơ hồ.

Ánh sáng dần rõ, lọt tầm mắt là những tấm rèm dày chồng lên , kéo chặt, hé lộ bầu trời xanh thẳm ngoài .

Theo bản năng đưa tay lên trán, cô chạm miếng dán hạ sốt ẩm lạnh.

Cánh tay cũng ê ẩm.

Khương Chi Chi im trần nhà xa lạ, trần cao với đường nét hình học đơn giản, đầu giường một chậu hồng trắng nở tươi tắn.

Không giống bệnh viện.

Cô do dự dậy, thử động chân thì cơn đau vẫn còn. Thế là thôi, tiếp tục im, lặng lẽ nhớ chuyện tối qua.

Không chỉ là ngã xuống hồ thôi ?

cô chẳng nhớ gì?

Hình ảnh “chính ” bé nhỏ, , Tịch Cận đến xé lòng, cùng nụ ác độc đáng sợ lượt hiện .

Đầu đau như búa bổ, Khương Chi Chi vội ôm lấy đầu.

“Thế nào ?”

Tiếng bước chân vang ngoài cửa, là giọng Cố Duật Chi.

“Nửa giờ , Khương tiểu thư hạ sốt. Nhiệt độ định, chỉ bình thường, chắc sẽ sớm tỉnh.”

Cửa mở , tiếng bước chân tiến gần. Một bàn tay ấm áp khẽ chạm lên mặt cô.

Khương Chi Chi nín thở, giả vờ ngủ.

Ngay đó, cửa mở, tiếng giày da dồn dập. Giọng trầm khàn của Bùi Hạc Niên vang lên:

“Còn chịu ?”

“Phanh!” Một tiếng va chạm. Giọng Cố Duật Chi lạnh buốt như giấy ráp cọ xát:

“Đừng chạm .”

Không khí nặng nề.

Từ đến nay vốn luôn bình thản, lúc Bùi Hạc Niên mang theo sự hung hãn khó kìm nén, khí thế xung quanh cũng trở nên u ám.

Anh cố trấn định, đổi giọng hỏi:

“Khi tìm thấy cô , quần áo xong, trong hang núi… đúng ?”

Loading...